Tô Kỷ Miên thế nhưng hỏi nàng có muốn ôm một cái không.
Đỗ Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, nước mắt thật vất vả mới ngừng lập tức lại bắt đầu đảo vòng lưng tròng, trong lúc nhất thời không thể lý giải nổi tình huống trước mắt.
Giống như không nghe hiểu nàng đang nói cái gì, thật sự quá hoang mang.
Quanh hốc mắt đỏ bừng, cái mũi nhỏ đỏ bừng đáng yêu mãi hút hút thút thít.
Có chút giống động vật nhỏ bị thương.
Tô Kỷ Miên nhìn nàng, sau một lúc lâu dứt khoát trực tiếp đứng lên, vẫn chưa chờ nàng trả lời đã trực tiếp vòng tay ôm lên.
Thậm chí còn nâng bàn tay lên xoa xoa lưng nàng, như là dỗ dành trẻ nhỏ, một lần lại một lần nói: "Không khóc nữa không khóc nữa.
"
Nhưng quá ôn nhu.
Ôm ấp cũng thực mềm mụp, ấm áp, hợp lại cùng thanh giọng ôn nhu, khiến người theo bản năng an tâm.
Loại cảm giác này thực sự làm người mê luyến.
Đỗ Thanh Thanh trong lúc nhất thời quên mất xấu hổ, chui vào lòng ngực người ta làm một cái vòi nước quên khóa van khóc nửa ngày, làm cho ngực Tô Kỷ Miên đều ướt một mảng.
Cũng không biết trải qua bao lâu mới rốt cuộc ngừng.
Mà này cũng coi như là tiếp xúc thân mật.
Hệ thống bị mosaic che chắn nửa ngày, dưới sự tức giận dứt khoát ăn mấy bao đồ ăn vặt rồi xuống lầu lấy chuyển phát nhanh, trước khi đi kêu Đỗ Thanh Thanh có việc thì nhắn lại.
Tính đến tính đi, đến cuối cùng trong phòng chỉ còn lại hai người.
Đỗ Thanh Thanh giơ tay lau nước mắt, vừa nghĩ bản thân hai ngày nay thật sự đã ném sạch mặt mũi, vừa vươn tay đẩy đẩy bánh kem mới cắt xong đến phía trước.
Có điểm tự trách và thẹn thùng nhìn nàng, mở miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Miên Miên em mau, mau ăn đi, kẻo lạnh.
"
Bánh kem còn có thể bị lạnh cơ đấy.
Đỗ Thanh Thanh không nghĩ tới mình lại có thể úng não đến mức này, lời nói vừa dứt suýt chút nữa đã nhịn không được tự tát mặt một cái.
Cái quỷ gì vậy chứ, khóc tới ngu người luôn!
Nàng thở dài, tầm mắt mơ hồ không dám nhìn mặt Tô Kỷ Miên, một bên cười cười một bên trầm tư, nghĩ rốt cuộc nên nói cái gì để cứu chữa.
Chẳng qua là không kịp suy nghĩ cẩn thận, đã thấy Tô Kỷ Miên bê kia khom lưng nâng bánh kem lên.
Cầm nĩa nhỏ chọc một ngụm đặt đến miệng nhẹ nhàng ngậm lấy, ngay cả đáy mắt cũng dần dần bọc ý cười.
Thế nhưng lại gật gật đầu nghe theo lời nàng nói, sau đó vươn tay đẩy đẩy phần bánh kem đến trước mặt Đỗ Thanh Thanh.
Mang theo nụ cười nhìn nàng: "Chưa có lạnh đâu, nhiệt độ vừa phải.
"
"Cận tiểu thư tranh thủ ăn đi nha?"
-
Lần sinh nhật này thật sự quá khó quên.
Đỗ Thanh Thanh sớm đã kêu phòng bếp bên kia làm một bữa cơm chiều phong phú, mọi người vây quanh bàn ngồi xuống cùng ăn ăn uống uống chơi đùa, tâm tình cũng tốt vô cùng.
Sau khi ăn xong, là thời gian tự do hoạt dộng.
Gần nhất là thời gian đổi mùa, lại là dịp nghỉ lễ, cho nên Lưu thúc cố ý tu chỉnh lại khắp nơi trong nhà lần nữa, trồng chút hoa hoa cỏ cỏ xinh đẹp, gọi người xây thêm chút kiến trúc mới, làm chút trang trí phù hợp với mùa.
Đi xung quanh nhìn một vòng một chút, có thể thu hoạch không ít trải nghiệm vui vẻ.
Cũng vì vậy mà tối nay Đỗ Thanh Thanh mới uống một chút rượu.
Vốn dĩ rất vui vẻ, lúc này hóng gió hóng gió nhìn cảnh đẹp, vui sướng tức khắc tăng thêm, làm thế nào cũng muốn chạy đến bên ao nhỏ ngồi hóng gió, nói là muốn nghe lén đàn cá mở họp.
Làm cho hệ thống mới vừa trở về thiếu chút nữa cười sặc, hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc người này đang nghĩ cái gì.
"Cô có phải là xỉn quắc cần câu luôn rồi không?" Nàng nói, không thương tiếc cười nhạo Đỗ Thanh Thanh, "Tôi mới không thấy cô có một lát mà như thế nào lại thành cái dạng này rồi?"
"Dạng nào?" Đỗ Thanh Thanh khó chịu, loạng choạng cầm chén rượu trong tay vui vui vẻ vẻ cười cười, "Tôi đây là cao! Hứng!"
"Nhưng mà Thống nhi, sao mà cô, đi lâu như vậy mới trở về?"
Nàng bất mãn: "Chuyển phát nhanh nhiều đến vậy á?"
"Tôi làm gì có nhiều tiền mua chuyển phát nhanh như vậy.
" Hệ thống nghe thế lắc đầu, "Tôi lại bị triệu tập đến tổng bộ có việc, cấp trên nói gần đây mới vừa nghiên cứu phát minh ra một cái công năng mới.
"
Đỗ Thanh Thanh tức khắc tò mò, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào cây cột nghe nàng nói chuyện: "Cái công năng gì nha?"
"Truyền tống.
" Hệ thống nói, "Hiện tại thế nhưng còn có loại kỹ thuật như vậy, có thể truyền (dịch chuyển) ký chủ đang trong cốt truyện nhiệm vụ quay trở lại thế giới hiện tại.
"
"Chỉ là hình như bởi vì còn vài chỗ chưa được hoàn thiện.
" Hệ thống vừa nói vừa nghiêng đầu hồi tưởng, "Cho nên số lần truyền tống mỗi tháng là có hạn, cho dù trở về cũng không thể ở lại quá lâu.
"
Nhưng, này đã được tính là bước nhảy vọt trong lịch sử.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy tỉnh rượu một nửa, thân thể thực mau ngồi thẳng, không thể tin tưởng cùng hệ thống xác nhận: "Thật sự?"
Hệ thống gật gật đầu: "Thật sự.
"
Đỗ Thanh Thanh quả thực đã sắp khóc.
Phải biết rằng nàng ở thế giới này lâu lắm lâu lắm rồi, hơn nữa lại chết đi sống lại nhiều lần như vậy, đáy lòng đã sớm khổ sở không chịu nổi.
Thật sự nhớ nhà, muốn trở về đến trên núi cùng cha mẹ trò chuyện, muốn trở lại nhìn căn nhà đã lâu chưa về, cũng muốn gặp lại những người bằng hữu xa cách đã lâu.
Tưởng niệm thật sự khiến người ta muốn phát điên, đặc biệt là ở thời điểm cuối cùng cũng nhìn thấy được tia sáng cuối con đường.
"Vậy, vậy tôi hiện tại muốn trở về có được không?" Đỗ Thanh Thanh vội vàng run giọng hỏi, "Xin cô.
"
Xin xin cái rắm a, cô cho rằng tôi đã trễ như vậy còn quay lại là vì ai chứ.
Hệ thống tấm tắc hai tiếng, lắc đầu nói với Đỗ Thanh Thanh tôi và cô còn khách khí cái gì.
"Muốn đi nơi nào?" Nàng hỏi, vô cùng ngầu lòi thiết lập số liệu, "Tôi giúp cô truyền tống qua.
"
Đỗ Thanh Thanh không hề nghĩ ngợi: "Tôi muốn mau chân đến thăm cha mẹ!"
Biết ngay nàng sẽ nói như vậy.
Hệ thống gật đầu, bàn tay vung lên bạch bạch đánh máy bấm nút, ngay sau đó ấn xuống ô xác nhận.
Tựa như chó săn đầu đàn, hô: "Đi!"
Đỗ Thanh Thanh thật đúng là "phụp" một cái biến mất khỏi sân đình hóng gió, không lưu lại chút dấu vết nào.
Tốc độ cực nhanh, dọa cho đàn cá trong hồ nước sợ tới mức muốn nhảy lên ba vòng.
-
Hệ thống nói ba tiếng sau sẽ trở lại đón nàng về.
Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu cảm tạ hệ thống, lần nữa mở mắt liền phát hiện mình quả nhiên đã tới trên núi, giương mắt nhìn xem, xuất hiện trước mắt đúng là bia mộ của cha mẹ.
Hai người sinh thời ân ái, sau khi chết cũng là an táng ở bên nhau.
Đỗ Thanh Thanh vừa thấy hai khối bia kia liền không nhịn được muốn rơi lệ, nhưng vì muốn cha mẹ yên tâm, rốt cuộc vẫn khẽ cắn môi cố nén nghẹn trở về.
Cúi đầu từ trên váy dùng sức kéo xuống một miếng vải, chậm rãi đi đến trước bia mộ quỳ xuống.
Tay cũng nâng lên, một chút