Trương Tân Viễn hai ngày trước mới đi du lịch.
Cùng nhóm bạn hồ bằng cẩu hữu kia của mình đi chơi thực vui vẻ, vui đến không biết nam bắc, một giây trước khi nhìn thấy Đỗ Thanh Thanh lòng bàn chân còn như đang bay.
Thẳng đến khi hắn đột nhiên nghe người này nói với mình một câu: "Cậu ra đằng sau đi, ghế phụ chỉ để cho bạn gái tôi thôi.
"
Trương Tân Viễn sửng sốt, cả người đều choáng váng, đứng ở tại chỗ nửa ngày không động đậy, chỉ có hai chữ bạn gái kia ở bên tai lặp đi lặp lại vô tận.
Một hồi lâu mới phản ứng lại đây, không màng tiểu tuỳ tùng lôi kéo, bám cửa xe gào giọng: "Cậu nói cái gì? Bạn gái!!!"
Màng nhĩ Đỗ Thanh Thanh thiếu chút nữa đã bị người này chọc thủng.
"Đúng vậy, bạn gái.
" Nàng thở dài, xoa xoa lỗ tai giương mắt nhìn về phía Trương Tân Viễn, "Tôi hiện tại là người đã có bạn gái.
"
Lời vừa nói ra, Trương Tân Viễn giật mình suýt chút nữa phải ngã mông xuống đất.
Lúc này bởi vì gần khai giảng, người xung quanh đặc biệt nhiều, hắn ở nơi này vừa đứng gân cổ lên gào khóc thật sự quá náo nhiệt.
Đỗ Thanh Thanh sợ hãi hắn ném mặt mũi ngày mai tin tức lại bay đầy trời, rốt cuộc vẫn phải kêu tiểu tùy tùng dùng sức kéo hắn vào trong xe, vươn tay ném túi khoai lát cho hắn, kêu hắn bình tĩnh bình tĩnh.
Cái này có thể bình tĩnh mới lạ đấy!
Trương Tân Viễn không tin nổi, đầu óc hoang mang cuối cùng cũng xoay chuyển, trong đầu mơ hồ hiện ra hình ảnh một người, lại giương mắt nhìn lại cổng trường, đáy lòng càng thêm khẳng định vài phần.
Ngay sau đó liền lại lần nữa gân cổ gào lên tiếng: "Có phải là nữ nhân tên Tô Kỷ Miên kia hay không!?"
Đoán còn rất chuẩn.
Đỗ Thanh Thanh gật gật, quay đầu sửa đúng lời hắn, vẻ mặt kiêu ngạo: "Là nữ nhân xinh đẹp tên Tô Kỷ Miên kia.
"
Quả thực muốn làm người ta tức chết, mùi tình yêu chua lè nồng nặc khắp xe.
Tiếng nói vừa dứt, Trương Tân Viễn cùng tiểu tùy tùng liếc mắt nhìn nhau một cái.
Một cái cho tới bây giờ vẫn còn hoang mang, mà một cái khác đã bắt đầu ăn xong cẩu lương.
Nói thật, Cận tiểu thư có thể cùng người khác ở bên nhau, tiểu tuỳ tùng còn rất vui vẻ.
Hắn đi theo Trương Tân Viễn ba năm, mỗi ngày cùng người này ở chung, Trương Tân Viễn đến tột cùng là cái dạng người gì hắn rõ như lòng bàn tay.
Mặc dù bản tính không xấu, nhưng rốt cuộc bản tính vẫn rất trẻ con, không thành thục, thích hồ nháo, thường xuyên không phân rõ nặng nhẹ nhanh chậm, cả ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời.
Mấu chốt nhất chính là lúc Cận tiểu thư thích hắn hắn không không quý trọng, hiện tại không thích hắn thì hắn lại vội vàng theo đuổi không để yên.
Cũng sớm ghê!
Tiểu tuỳ tùng gật gật đầu, thật sự khinh thường cách làm của Trương Tân Viễn, đầu giương lên theo bản năng hừ lạnh.
Một giây sau, Trương Tân Viễn đột nhiên xoay đầu liếc hắn.
Thực sự không có nhân quyền.
Tiểu tuỳ tùng bị hắn trừng cho sợ hãi, ho nhẹ một tiếng đập đầu qua một bên nhắm mắt giả chết.
"! ! "
Này hết thảy đều bị Đỗ Thanh Thanh ngồi ở ghế lái thu hết vào đáy mắt.
Nàng thở dài, nhìn thấy tiểu tùy tùng ngồi đằng sau xác thật rất ủy khuất, không có biện pháp chỉ đành lại lần nữa mở miệng, nói với Trương Tân Viễn: "Cậu tức giận với người ta cái gì.
"
"Tôi đây làm sao bây giờ!" Trương Tân Viễn dẩu miệng hệt cái đầu lừa, "Sớm biết vậy tôi đã không đi chơi, vừa trở về tất cả liền thành cảnh còn người mất!"
Thế nhưng còn nhảy ra cái thành ngữ.
Đỗ Thanh Thanh có điểm muốn cười, nhưng băn khoăn đến mặt mũi của người nọ nên rốt cuộc vẫn là không cười ra tiếng, cố nén nghe hắn lầu bầu.
Kỳ thật cũng không có gì mới, chủ yếu là hoang mang cùng nghi hoặc, không nghĩ ra vì sao bản thân là một cái đại thiếu gia gì cũng có, lại không sánh bằng một nữ nhân gì cũng không có.
"Nàng rốt cuộc tốt chỗ nào!" Hắn hỏi, bla bla nửa ngày, rốt cuộc tung ra vấn đề hoang mang đã lâu kia.
Em trai không hổ là em trai, vẫn là cần phải trưởng thành hơn một chút.
Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, nghe vậy ngoái đầu lại nhìn hắn, biểu tình cùng ánh mắt khó được nghiêm túc lên: "Đúng là tại một ít điều kiện bên ngoài Miên Miên không sánh bằng cậu, nhưng trong lòng tôi tất cả những cái đó chẳng là gì cả.
"
"Đối với tôi, nàng chỗ nào cũng tốt.
" Đỗ Thanh Thanh nói, rõ ràng lúc trước thổ lộ còn nói lắp muốn chết, nhưng khi ở trước mặt người khác nói đến người mình thích lại phân tích đạo lý rõ ràng, "Nàng thật sự cho tôi quá nhiều cảm động và vui sướng.
"
"Tình cảm!.
.
Không phải là thứ có thể dùng tiền tài để lựa chọn.
"
-
Dọc theo đường đi đã cùng Trương Tân Viễn nói rất nhiều.
Xe phóng nhanh tiến về trước, nửa giờ sau rốt cuộc đã tới Trương gia, lúc Trương Tân Viễn xuống xe cả lòng bàn chân như đang bay.
Có lẽ phải để hắn tự mình tiến hành tiêu hóa một thời gian đi.
Hy vọng hắn có thể nghĩ thông suốt.
Đỗ Thanh Thanh không có cách, kêu tiểu tuỳ tùng hãy chiếu cố thiếu gia nhà hắn, ngay sau đó lại một lần nữa khởi động xe, chạy về hướng ngược lại.
Mới vừa quải cái cong, mặt đầy nghiêm túc lập tức tiêu tán, tựa như con cá mặn dựa lên lưng ghế, rầu rĩ: "Vừa rồi cũng quá xấu hổ!"
Kỳ thật! ! Nàng cũng không phải dạng người sẽ nói mấy cái đạo lý nhân sinh lớn lao.
Nhưng không khí vừa rồi không nói chút gì đó thì cũng không thích hợp, vì thế chỉ đành căng da đầu giảng cho Trương Tân Viễn, nói với hắn không cần chôn chân thắt cổ tại một thân cây, không cần để ý những cái không chiếm được, còn không bằng nhanh chóng nỗ lực cải thiện bản thân, nghênh đón tương lai tốt đẹp hơn.
Nói nói đến nỗi mồm mép sắp bào mòn.
"Cũng còn ổn.
" Hệ thống thực mau mở miệng, một bên ăn khoai lát một bên an ủi nàng, "Kỳ thật vừa rồi cô còn rất ngầu đó.
"
"Đặc biệt là cái đoạn cô nói Tô Kỷ Miên.
" Hệ thống nói, dựng thẳng ngón tay cái lên tán thưởng nàng, "Xác thật rất giống hồi trước, tôi cũng có ghi âm lại cho cô rồi nè, nghe thử không?"
Dăm ba câu đã khen cho Đỗ Thanh Thanh lấy lại được tự tin.
Vì thế vội vàng nói với hệ thống muốn ghi âm, vừa nghe vừa lái xe về nhà, vui vẻ vui vẻ ngủ trưa một giấc, sau đó liền dẫn theo người cùng ra ruộng.
Gần đây tình trạng của khoai tây thực khả quan, cách ngày thu hoạch không còn xa.
Đỗ Thanh Thanh ngồi ở dưới tán dù kiểm tra đối chiếu đơn hàng, tính tính đại khái tiền lời, ngay sau đó liền mở di động ra vui sướng ghi nhớ lại.
Hệ thống tò mò: "Sao tự nhiên lại ghi sổ, dùng tiền làm gì vậy?"
"Là tiền dùng để cấp cho Miên Miên về sau du học đào tạo chuyên sâu.
" Đỗ Thanh Thanh nói, từ sớm lúc trước trong lòng đã có tính toán, "Tôi chuẩn bị tích cóp một chút, dùng tiền chính mình kiếm tới ủng hộ sự nghiệp của nàng.
"
Còn rất