Bữa lẩu ăn rất ngon, cảnh đêm cũng đặc biệt mỹ lệ.
Đỗ Thanh Thanh thanh toán xong, lôi kéo tay nhỏ của Tô Kỷ Miên cùng ra khỏi tiệm cơm, không chỉ dạ dày ấm áp, ngay cả đáy lòng cũng thật hạnh phúc, nghiêng đầu nhìn Tô Kỷ Miên, nửa giây sau ý cười lại lần nữa dạt dào ở đáy mắt.
Trong đầu cũng vẫn luôn có cái thanh âm quanh quẩn, là một câu ban nãy Tô Kỷ Miên nghiêm túc trả lời nàng: "Được a, đêm mai em và chị cùng trở về.
"
Đáp ứng cùng nàng về nhà rồi nè~
Đỗ Thanh Thanh vui vẻ lắc lắc tay nàng, bước nhanh dẫn người băng qua đường cái đi đến trước mặt xe yêu.
Ngầm liếc mắt một cái đến đám người thưa thớt xung quanh, sau một lúc lâu thở sâu, đánh bạo kêu tên Tô Kỷ Miên: "Miên Miên ~"
Tô Kỷ Miên nghe thấy nhìn qua, dịu dàng cười cười: "Làm sao vậy?"
Đỗ Thanh Thanh hướng nàng giang hai cánh tay, gương mặt phiếm hồng: "Ôm một cái!"
Bởi vì quá mức vui vẻ, cho nên lúc này ngoài dự tính rất dính nàng, thanh âm mềm mụp, đáy mắt mang theo cười.
Làm người ta sao có thể cự tuyệt được chứ.
Tô Kỷ Miên giây sau liền tiến đến ôm ôm.
Vỗ vỗ phía sau lưng, xoa bóp tay nhỏ, cuối cùng sợ nàng lạnh, lại tùy tay giúp nàng trùm mũ áo khoác lên.
Cũng, thừa dịp sửa sang mũ, đưa lưng về phía đám đông và đường phố, nhẹ nhàng hôn hôn gương mặt nàng.
Đây là lần đầu tiên mình ở trên đường lớn bị hôn.
Đỗ Thanh Thanh dừng một chút, trong đầu giống như có pháo hoa bum bum nổ, tim đập nhanh không ít, ngay cả dưới lòng bàn chân cũng như đang bay, lại lần nữa biến thành quả táo đỏ ửng.
Tô Kỷ Miên nhìn thấy bỗng dưng có chút muốn cười.
Giơ tay sờ sờ mặt nàng, ôn nhu nói: "Đi thôi, chúng ta trở về nào.
"
Thanh âm thực nhẹ, cũng thực ấm áp, theo gió đêm truyền vào lỗ tai.
"Ừa.
" Đỗ Thanh Thanh gật gật đầu, mở ra cửa ghế phụ dàn xếp Tô Kỷ Miên ngồi vào, ngay sau đó chính mình cũng thục mau ngồi vào trong xe, khóe môi sung sướng cong lên.
Nhìn xem Tô Kỷ Miên đang tươi cười bên cạnh, mở miệng dặn dò người ta: "Hiện tại xin mời vị hành khách này nhanh nhanh thắt chặt đai an toàn.
"
Thế nhưng còn nổi hứng cùng mình chơi trò sắm vai.
Tô Kỷ Miên cũng không nhiều lời, bạn gái nói cái gì thì chính là cái đó, thực mau dựa theo yêu cầu của nàng thắt chặt đai an toàn.
Tiện đà mở miệng hỏi nàng: "Sau đó thì sao?"
Đỗ Thanh Thanh: "Sau đó cần phải trả thù lao nha.
"
"Như vậy à.
" Tô Kỷ Miên gật gật đầu, duỗi tay tìm di động, "Bao nhiêu tiền đây ta?"
Vừa dứt lời Đỗ Thanh Thanh liền lắc lắc đầu, biểu tình thoạt nhìn rất là thần bí: "Không cần tiền.
"
Nàng nói, nghiêm túc nhìn vào mắt Tô Kỷ Miên, ngay sau đó lại dựng ngón trỏ lên trước mặt đối phương, giống như đứa trẻ được tặng cho thật nhiều kẹo, ngay cả đôi con ngươi cũng sáng long lanh lấp lánh.
Có chút thẹn thùng nhỏ giọng nói với người yêu: "Một cái hôn là đủ rồi ~"
-
Một đêm mộng đẹp.
Chuyện học hành trong trường của Tô Kỷ Miên gần đây quá nhiều, không có biện pháp cùng Đỗ Thanh Thanh ở lại, vì thế hai người hẹn nhau tối mai 6 giờ trước cổng trường gặp mặt.
Ngay cả Cận cha và Cận mẹ bên kia cũng đã báo trước.
Đỗ Thanh Thanh trong lòng ôm ấp chuyện này, buổi sáng không chờ chuông báo vang lên đã rời khỏi giường, rửa mặt xong rồi trang điểm nhè nhẹ, sau đó liền kêu tiểu Lâm lái xe chở mình ra cửa mua lễ vật.
Rốt cuộc đã lâu không trở về gặp bọn họ, dù sao cũng phải mang theo chút lễ vật mới được.
Cận cha thích hút thuốc, vậy mua nhiều thuốc lá loại tốt, Cận mẹ thích đồ vật sáng lấp lánh, vậy giúp nàng chọn những món trang sức phù hợp với khí chất tinh xảo của nàng.
Đỗ Thanh Thanh đi một chút nhìn nhìn xem xem, bất giác mua rất nhiều, vốn dĩ chuẩn bị rời đi rồi.
Nhưng vừa xoay chuyển tầm mắt, lại đột nhiên nghiêng về phía khu trưng bày hàng đằng trước mà liếc tới hai chiếc nhẫn đặc biệt xinh đẹp.
Là nhẫn tình nhân, tạo thành từ hai vòng tròn đồng tâm, toàn thân màu trắng bạc, ở chính giữa được khảm kim cương, chỉnh thể nhìn qua đặc biệt chói sáng, đơn giản lại không thô sơ.
Đỗ Thanh Thanh nhìn có điểm động tâm, cũng rất mau gọi nhân viên cửa hàng tới muốn dò hỏi ý nghĩa của chiếc nhẫn.
Nghe nói đại biểu cho tình yêu đơn giản nhưng thuần túy, đến chết không phai mờ, vô cùng thích hợp cho cặp đôi quyết tâm nắm tay cùng nhau trải qua cả cuộc đời.
Đỗ Thanh Thanh nghe nghe, bất tri bất giác lại lần nữa nhớ tới khuôn mặt Tô Kỷ Miên, cũng liền gật gật đầu, kêu nhân viên cửa hàng đóng hộp bao lại hai quả nhẫn này cho mình.
Muốn cho Tô Kỷ Miên một kinh hỉ, cũng muốn nói cho nàng nghe quyết tâm mãi mãi cùng nàng ở bên nhau.
Đến tận lúc ngồi trở lại trong xe vẫn luôn thực vui vẻ, vì thế vội vàng móc di động ra gửi tin nhắn cho Tô Kỷ Miên, hội báo hành trình hôm nay của mình với nàng.
"Lễ vật lấy lòng chị mua nè.
" Đỗ Thanh Thanh nói, một chữ một chữ nghiêm túc viết, đặc biệt vui sướng nói với người yêu của mình, "Còn mang về cho em một bất ngờ nữa đó.
"
Mới vừa phát qua đi không bao lâu, Tô Kỷ Miên bên kia cũng thực mau trả lời lại đây: "Là cái gì nha?"
"Chị không nói đâu.
" Đỗ Thanh Thanh vui tươi hớn hở đáp lại một cái nhãn dán ngoan ngoãn câm miệng,