Trong trí nhớ tiền bối người này kỳ thật tương đối yêu thích thanh đạm, rất ít khi chạm vào món mặn.
Như thế nào hôm nay thế nhưng lại muốn đi ăn lẩu?
Đỗ Thanh Thanh nghĩ không rõ, còn cho là thời gian làm thay đổi khẩu vị của nàng, cũng không dò hỏi quá nhiều, thực mau gật đầu đáp ứng, cùng tiền bối đi xuống lầu, một đường đến thẳng gara.
Đang chuẩn bị lên xe, lại đột nhiên nghe được phía sau truyền đến cái giọng nói.
Quay đầu lại, là thư ký vừa rồi pha trà cho hai nàng ở văn phòng.
Đỗ Thanh Thanh tới công ty chưa bao lâu, người trên cơ bản cũng chưa nhận rõ, với một ít người chỉ dừng lại ở mức nhớ rõ mặt và họ tên chứ chưa từng qua giai đoạn nói chuyện.
Chỉ biết thư ký này họ Phương, từ khi vào công ty hình như vẫn luôn đi theo tiền bối, hai người hẳn là cộng sự cũng được một đoạn thời gian rồi.
"Chào thư ký Phương ạ." Đỗ Thanh Thanh thấy thế vội vàng cùng chào hỏi.
"Ừm." Thư ký Phương nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, câu môi cùng nàng nhẹ giọng hàn huyên vài câu, sau đó lại quay đầu nói chút gì đó với tiền bối.
Không phải cái bí mật gì, cho nên cũng không tránh nàng.
Đỗ Thanh Thanh đại khái nghe được, là hình như thư ký Phương muốn tới công ty nào đó có việc, cách tiệm lẩu hai người muốn đến không xa, vừa lúc tiện đường, cho nên muốn trực tiếp nhờ tiền bối cho nàng đi nhờ đoạn đường.
"Được." Nữ nhân đáp, thanh âm có chút đạm, cũng không nói thêm gì.
Nàng từ trước đến nay chính là như vậy, trừ bỏ với một vài người đặc biệt thân cận, ngày thường lời nói quả thực ít đáng thương.
Thư ký Phương biết tính nết của nàng, thấy nhiều không trách, cũng căn bản không khách khí với nàng, nghe thế gật gật đầu tiến lên trước vài bước, theo bản năng định mở cửa ghế phụ ở gần mình nhất.
Chẳng qua là không thành công, nữ nhân tại đây một giây tiến đến nhẹ nhàng vươn tay ngăn cản nàng một chút, chân mày đẹp nhẹ nhíu lại, bên môi như cũ mang theo nụ cười khách khí.
Nhưng ngữ khí lại mạc danh đè nặng, dường như có chút không vui nói: "Ghế sau."
Nói cho hết lời, không chờ thư ký Phương nói gì nữa, liền trực tiếp mở cửa ghế phụ dàn xếp Đỗ Thanh Thanh ngồi vào.
Một hồi thao tác quả thực nước chảy mây trôi, làm cho thư ký Phương có chút cạn lời, bất đắc dĩ chỉ đành nhẹ giọng thở dài đi ngồi vào hàng ghế sau, yên lặng một lúc sau trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại hình ảnh trong quá khứ.
Lúc này mới phản ứng lại đây bản thân đúng là đường đột, đã lâu không ngồi xe Mạc tổng, làm cho nàng quên mất lúc trước người này đã lập ra quy định.
Cái gì mà, ghế phụ chỉ chừa lại cho bạn gái.
Thư ký Phương: "......"
Cơm chó quá phô trương!
-
Thư ký Phương ở nửa đường thì xuống xe.
Xe ở ven đường ngừng vài giây, sau đó lại lần nữa khởi động, tốc độ bay nhanh tiến về trước, thực mau đã đến một tiệm lẩu nổi tiếng đông đúc.
Đã lâu không ở trong thế giới hiện thực ăn cơm.
Đỗ Thanh Thanh trong lúc nhất thời còn rất hưng phấn, nghe thấy chút hương thơm tỏa ra từ bên trong cũng cảm thấy vui vẻ lạ thường, xe chưa dừng hẳn đã theo bản năng giương mắt nhìn ra ngoài xem.
Bên môi treo một độ cung xinh đẹp, đôi mắt phát sáng, trên người nhàn nhạt mùi hương hoa hồng, cả người tốt đẹp tựa ánh dương xán lạn thuần tịnh.
Trực tiếp chiếu thẳng đến đáy lòng, ngay cả đầu quả tim cũng muốn lấp lánh lung linh.
"Đi thôi." Nữ nhân cũng hơi hơi gợi lên khóe miệng, dẫn đầu bước xuống xe, ngay sau đó lại đến mở ra cửa phụ, an tĩnh kiên nhẫn chờ đợi Đỗ Thanh Thanh bước xuống, ánh mắt trước sau ôn nhu như lúc ban đầu.
"Cũng đã lâu lắm rồi, không biết Thanh Thanh có còn nhớ không." Nàng nói, ngữ điệu bằng phẳng lại nhu hòa, muốn cùng người hồi ức lại chuyện đã từng, "Trước kia em đặc biệt thích tới cửa hàng này ăn cơm."
Trước kia?
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy khựng người vài giây, cũng liền đi lật xem lại ký ức trong đầu, lại không tìm được thông tin gì liên quan.
Trầm mặc một lát, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu thành thật công đạo: "Em không nhớ rõ......"
"Không sao." Nữ nhân nói, như là đã sớm đoán trước được đáp án, biểu tình vẫn chưa xuất hiện biến hóa gì, "Dù sao cũng đã là thật lâu về trước."
"Nhiều năm qua đi như vậy, cũng không biết hương vị nơi này có thay đổi hay không nhỉ." Nàng cười cười, làm như cố ý muốn nhảy qua đề tài vừa rồi, cùng Đỗ Thanh Thanh đi vào trong tiệm tìm cái bàn ngồi xuống, ngay sau đó lại gọi người phục vụ tới chọn món.
Có lẽ là trùng hợp, chọn đúng vị trí mà Đỗ Thanh Thanh cùng Tô Kỷ Miên thường xuyên ngồi.
Ngay cả gọi đồ ăn cũng vậy.
Đỗ Thanh Thanh yên lặng ngẩng đầu nhìn người trước mắt, thấy nữ nhân thuần thục mở ra thực đơn, lại thuần thục gọi rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chọn chọn lựa lựa, thế nhưng toàn bộ đều là món Đỗ Thanh Thanh thích ăn.
Thực sự khiến người kinh ngạc, đáng kinh ngạc rồi lại đồng thời mang đến một trận cảm giác quen thuộc.
Dường như......!Từ trên người nàng thấy được bóng dáng ai đó.
Đỗ Thanh Thanh sửng sốt, chính bản thân cũng bị suy nghĩ của mình làm hoảng sợ, vội vàng cúi đầu, mờ mịt lại nghi hoặc sửa sang lại tâm tình.
Nghĩ quá mức xuất thần, ngay cả tiền bối rời đi một thời gian cũng không biết.
Thẳng đến khi nàng lại lần nữa ngồi xuống đối diện, môi cong cong, nghiêm túc vui sướng mở miệng.
Ngữ khí mang theo ý cười, ngay cả âm cuối tựa hồ cũng hướng lên trên, xuyên thấu qua tiếng ầm ĩ cười đùa ồn ào xung quanh, cứ như vậy chậm rãi chui vào lỗ tai Thanh Thanh.
"Làm sao vậy tiền bối?" Đỗ Thanh Thanh thực mau mở miệng, còn tưởng nàng có chuyện gì muốn nói, cho nên vội vàng dọn xong tư thế lắng nghe, "Chị......"
Lời nói chỉ nói một nửa, có lẽ ít hơn, đến một phần ba cũng chưa đến, đã đột nhiên bị món đồ vật nào đó làm cho dừng lại.
Xuất hiện ở trước mắt thế nhưng là một bình sữa bò, tiền bối đưa qua một bình sữa bò.
Kỳ thực nhãn hiệu rất bình thường, thân bình bằng thủy tinh, nắp đậy làm từ nhôm, duy nhất tương đối nổi bật cũng chỉ có con bò sữa khắc trên thân chai.
Đáng yêu dễ thương, mang theo nụ cười, giống như nói với nàng: "Mau mau uống thử xem có ngon không nào?"
Bình thường đến nỗi.....!Cơ hồ mỗi một siêu thị nào cũng có.
Rồi lại đặc biệt đến mức, khiến Đỗ Thanh Thanh lập tức nhớ tới cái gì đó.
Ở thật lâu thật lâu về trước, về tận thời điểm lần đầu tiên ăn lẩu với Tô Kỷ Miên, nàng cũng lấy đến một bình sữa bò như vậy cho mình uống.
Kỳ thật rõ ràng là cố ý tiêu tiền mua, nhưng có lẽ là sợ mình không vui lòng nhận lấy trong lòng có gánh nặng, cho nên vậy mà lại nói dối là khi tính tiền chủ quán tặng.
Từ