Lúc lão Long giúp Nicole thay thuốc, thấy nàng còn tức giận phun lửa, ngọn lửa đã đốt sơn động thành màu đen, lão Long không nhịn được an ủi nàng: "Đừng tức giận, loài người kia quá xảo quyệt."
Nicole tức giận đấm xuống đất: "Ta sẽ không tha thứ cho hắn!"
Lão Long vội trấn an nàng: "Loài người chính là như vậy, càng xinh đẹp, càng nguy hiểm."
Lão im lặng thay thuốc cho nàng.
Qua một hồi lâu, lão có chút tự trách nói: "Có lẽ ta không nên cho ngươi đi cướp công chúa về."
Từ xưa đến nay, loài người và rồng không thể sống chung với nhau một cách hài hòa được.
Mỗi lần ác long bắt cóc công chúa, cũng đều bị hoàng tử loài người tàn sát.
Vì loài người xem ác long là gian ác, không thể nói đạo lý, nhưng thực sự là trời sinh ác long vốn có thiện cảm với công chúa, nó yêu công chúa, tìm mọi cách lấy lòng nàng, thậm chí tình nguyện chắp tay dâng núi vàng núi bạc cho công chúa.
Lão Long cảm thấy mình rất đáng trách, biết rõ loài người là đồ vật nguy hiểm, hắn vì ham muốn của bản thân mà khiến Nicole rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Lão nói với Nicole: "Sau này đừng đi tìm bất kì công chúa nào nữa.
Cho dù không có các nàng thì cuộc sống của Nicole cũng sẽ hoàn hảo."
Vốn dĩ Nicole tức giận đến phun hỏa, nghe được lời này, nàng bực bội lấy đuôi rồng quật núi vàng trong động, vàng rơi xuống ào ạt, đập vào người Nicole, nàng lấy đuôi quấn lấy vàng ném đi, nói: "Thế nhưng, sau khi loài người kia đi rồi, vì sao ta lại cảm thấy vàng không còn sức hấp dẫn gì đối với ta cả?"
Lão Long vội mở miệng: "Nicole đừng để bị loài người mê hoặc nữa, qua một thời gian ngắn, ngươi sẽ cảm thấy loài người không có gì tốt."
Nicole nhìn lão Long đầy nghi ngờ, lão Long sợ nàng rơi vào bẫy nên nói rất nhiều về chuyện ác long và công chúa loài người, nói loài người vô cùng lạnh nhạt vô tình, mới miễn cưỡng ngăn cản Nicole lại có ý nghĩ đi tìm công chúa loài người.
Nicole bị thương không nặng, không có bị đâm vào chỗ hiểm, nàng tĩnh dưỡng mấy ngày, sẽ gần như khỏe hẳn.
Nhưng nàng thấy hang động của mình trống rỗng, nhìn núi vàng núi bạc của mình, luôn cảm thấy vô nghĩa, mỗi ngày thức dậy ăn, ăn no lại ngủ, thật nhàm chán.
Bản tính của rồng vốn như vậy, không thể khống chế khát vọng đối với những vật xinh đẹp, một khi được nhìn thấy vẻ đẹp của loài người, sẽ không thể tạm chấp nhận núi vàng núi bạc, giống như khi đã tận mắt chiêm ngưỡng một rừng hoa tuyệt mỹ thì không thể tạm chấp nhận ngắm một cây hoa dại bên cạnh.
Nàng biết lão Long sẽ không đồng ý để nàng đi ra ngoài tìm công chúa loài người nên nàng lén trốn khỏi Long Giới.
Nhưng Nicole tìm hai năm, cuối cùng vẫn không thấy loài người nào xinh đẹp như Đái Nạp.
Đái Nạp nghe được tin ác long ở gần đây, vẻ mặt chợt biến sắc.
Hắn chậm rãi đứng dậy, làm ngã ly nước trên bàn, nước tràn ra, thấm ướt giấy trên bàn.
Tính Đái Nạp vốn lãnh đạm, sau khi trở về từ Đảo Ác Long, càng lạnh như tảng băng, không ai có thể biết được hắn suy nghĩ điều gì.
Hắn trở thành quốc vương đã hai năm, vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, các thuộc hạ của hắn chưa từng thấy hắn thất thố như vậy bao giờ.
"Nàng, nàng ở đâu?" Giọng