Edit: Cháo
Giằng co một lúc, Hoàng tử bế tắc toàn tập rồi.
Hắn thở dài đứng dậy, đang định nói gì đó với Ác long thì Ác long bỗng đứng phắt dậy từ tảng đá rồi nhảy xuống, không nói lời nào, kiễng chân lôi cổ Tướng quân đi.
Tướng quân không có chút phòng bị gì với cậu nên không kịp phản ứng, bị cậu kéo đi lảo đảo.
Hoàng tử:?
Tướng quân:?
Hai người cũng hoàn toàn không nghĩ tới Ác long lại lôi ông vào trong hang động.
Giờ Ác long đã lộ ra chút điểm đặc trưng của một con bạc, dù sao đã tốn mất một túi tiền vàng rồi, có mất thêm cũng chẳng có gì khác biệt nữa, cậu như muốn đánh cược nốt chỗ tài sản cuối cùng của mình, cầm khế ước mua bán nhà ra muốn nhờ nó để có thể lấy lại vốn vậy, cậu kéo Tướng quân đến chỗ cất tiền vàng trong hang động của mình, chỉ cho ông xem chỗ tài sản đại khái còn hơn một nửa của mình.
Tướng quân bối rối.
Hoàng tử cũng bối rối.
Mặc dù mấy ngày trước lúc cho đi từng túi tiền vàng, hắn đã lo rằng cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ rằng tiền vàng mà Ác long tích lũy trong hang động sớm muộn gì cũng sẽ hết sạch, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới cậu lại định đưa hết một lần luôn như thế này.
Một đống tiền vàng như vậy, đừng nói là Ác long yêu tiền như mạng một đồng tiền cũng không muốn tiêu, ngay cả hắn cũng cảm thấy đau lòng.
Hiển nhiên, nếu như không phải một núi tiền vàng thì sẽ không khiến Tướng quân luôn bất động như núi kia phản ứng được.
Nhưng điều khiến Tướng quân sững người rõ ràng không phải vì đống tài bảo này, mà là —.
Ngôn Tình Tổng Tài
“Đợi đã…” Tướng quân nghi hoặc, có chút hoang mang, có chút không xác định được, nghiêng đầu hỏi Hoàng tử, “Ý cậu ta là gì?”
“Ừm… có thể là muốn chú cầm tiền về, đừng mang cháu đi…”
Tướng quân trưng cái mặt không thể tin được quay đầu nhìn Ác long, nhìn cậu không có ý phản đối gì, lại quay đầu kinh ngạc nhìn Hoàng tử, “Nhưng không phải rồng nào cũng thích tích tụ châu báu hơn nữa còn có ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ lắm sao?”
Hoàng tử chần chừ, “Cháu cảm thấy có lẽ cậu ấy coi cháu là một trong đống châu báu của cậu ấy…”
Ác long vẫn không tỏ ra phản đối gì.
Tướng quân đã kịp bắt sóng, “Cho nên đám dũng sĩ trước đó đi một chuyến không công tất cả đều do…”
“Đều do cầm tiền của cậu ấy rồi đi về.”
“… Ta còn tưởng họ bị cháu khuyên rút lui chứ!”
“Người ta đi vạn dặm dãi gió dầm sương mà đến sao có thể vì mấy câu khuyên bảo của cháu mà về được?”
“Không phải, ý ta là, ta cho rằng cháu đuổi bọn họ xuống núi.”
“Người ta tới cứu cháu mà, cháu có thể đánh được sao?”
Cũng đúng, Tướng quân bắt đầu bị thuyết phục.
Nhưng ông vẫn giữ lại một chút kiên định —
“Thân là Hoàng tử, bị rồng bắt đi, cả nước biết hết rồi, nếu không có ai cứu được cháu về thì tôn nghiêm của Hoàng thất để vào đâu chứ hả?”
“Chú có thể đừng nhắc tới nó nữa.
Từ lúc Đức vua bị gió thổi bay tóc giả trước mặt tất cả mọi người trong lễ hội năm ngoái tới nay, thì Hoàng thất đã chẳng còn tôn nghiêm gì nữa rồi.”
Tướng quân cạn lời, sau một hồi giằng co, ông rốt cục nói thẳng, “Vậy lúc trở về cha cháu hỏi ta sao không cứu cháu