Lần nữa tỉnh lại Thiên Dạ phát giác mình dựa sát trong lồng ngực rắn chắc.
Thì ra là Bách Lý Tuấn ôm cô ngủ, mà lồng ngực ấm áp đó gần trong gang tấc làm cho cô vô lực trốn khỏi hắn kiềm chế.
Chớp lông mi dài,Thiên Dạ ngơ ngác đưa mắt nhìn bên cạnh có thêm bố nuôi anh tuấn,người đàn ông chưa bao giờ dám vọng tưởng lại đang ngủ say ở bên cạnh?
Cô biết hắn không yêu phụ nữ nhưng cần thân thể của cô,vậy cô có phải là người phụ nữ may mắn sao?
Ít nhất giờ khắc này,cô đối với hắn là ………
“Tại sao con chưa ngủ?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên trong phòng,Bách Lý Tuấn ngay từ lúc Thiên Dạ xoay người hắn đã tỉnh.
“Con không nên ngủ phòng của bố!” Thiên Dạ thu lông mày.
“Không sao,rời giường sớm một chút là được. Ngày mai còn phải đi làm, mau ngủ đi!” Dựa sát da thịt trơn mềm Thiên Dạ ,Bách Lý Tuấn ôm vòng eo thon thả của cô.
“Ừ. . . . . .” Lăn qua lộn lại,Thiên Dạ vẫn ngủ không được.
Người trong ngực vẫn ngủ được không yên ổn, Bách Lý Tuấn không cần nghĩ cũng biết cô có việc không nói ra miệng, “Có việc gì!”
“Bố hôm nay tham gia bửa tiệc như thế nào? Náo nhiệt không?” Cô nhớ tới giọng nói ngọt Chung Uyển Nhi,lòng của cô liền như bị đao cắt.
Hắn khi nào muốn vứt vật thay thế này? Có thể báo trước thời gian?
“Không tệ. . . . . Đi không ít người. . . . . .”
“Vậy bố cũng thấy Chung Uyển Nhi chứ?” Khua lên dũng khí hỏi thăm , mặc dù Thiên Dạ biết mình không nên nói nhưng cô chính là muốn biết.
“Ừ?” Vung lên âm cuối, hắn mở ra mí mắt đã nhắm, “Tại sao hỏi đến cô ấy?”
“Cô ấy có gọi điện thoại tới đây . . . . .”
“Con hôm nay chờ cửa là vì muốn hỏi điều này?” Vặn gương mặt Thiên Dạ lại,Bách Lý Tuấn ánh mắt sắc bén nhìn thẳng mắt cô.
“Con . . . . .”Thiên Dạ né tránh không kịp,hai tròng mắt trong suốt nhìn thẳng hắn, “Chu Uyển Nhi đã trở lại,con là vật thay thế không biết khi nào bị đổi. . . . . . Con nghĩ con hẳn là có tư cách có thể hỏi . . . . . .”
“Có ý gì?” Bách Lý Tuấn lạnh lùng hỏi.
Nếu lời đã ra miệng Thiên Dạ cũng không sợ hãi Bách Lý Tuấn giận,nói rõ ràng: “Giường ngủ này vốn không phải con nằm , nếu nữ chủ nhân đã trở lại con cũng vậy không nên chiếm. . . . . . con chỉ là muốn biết tổng tài còn cần con làm bạn giường bao lâu?”
“Con hỏi rõ cái này làm gì?” Bách Lý Tuấn giương lên lông mày, khẩu khí lập tức trở nên vô cùng lãnh đạm
“Ta không thích phụ nữ hỏi lung tung này kia!”
“Con không thể hỏi sao?”
Trên mặt lộ ra nụ cười đạm mạc ,Bách Lý Tuấn thẳng vào nhìn hắn dưỡng nữ, “Ban đầu là con tự nói ngay cả mạng cũng có thể cho ta,hiện tại chẳng qua là ngủ cùng ta thôi, có cái gì khó khăn?”
“Bố . . . . .”
“Con không phải nói với ta con đã quên lời mình nói rồi chứ?” Nói xong,Bách Lý Tuấn bỏ lại Thiên Dạ ngồi ở trên giường,xoay người rời đi.
Thiên Dạ kinh ngạc thấy hắn đột nhiên biến sắc, tâm hoảng ý loạn muốn giữ chân hắn, “Xin bố không nên tức giận. . . . . .”
“Ta không có tức giận,chẳng qua là đột nhiên không có khẩu vị mà thôi.” Khóe miệng lộ ra nụ cười tàn khốc,Bách Lý Tuấn lập tức xoay người đi.
Hắn đã hoàn toàn không có hăng hái đối với cô!
Mặc dù Thiên Dạ tuổi còn nhỏ quá, đối với cảm xúc hắn không tạo thành uy hiếp, nhưng hắn cũng không hy vọng cô bởi vì có quan hệ xác thịt với hắn,thì muốn vượt qua giới tuyến giữa bọn họ.
Hắn muốn cô nhớ rõ,cô kiếp này quyền sở hữu là của hắn!
Đây là hứa hẹn.
……..
Thiên Dạ vội vàng đi vào phòng làm việc.
Sau giờ học cô liền lập tức ngồi lên xe Bách lý Tuấn chuẩn bị cho mình,hết sức khẩn cấp chạy về xí nghiệp Bách Lý,không có nguyên nhân khác,chỉ vì trên điện thoại di động có lưu số điện thoại phòng làm việc,nhưng khi đi học cô không có mở điện thoại,không biết Bách Lý Tuấn tìm cô làm gì.
Trải qua chuyện rạng sáng,cô không có dũng khí nói chuyện với hắn,giờ chỉ đành hết sức nhanh chóng chạy về công ty hiểu rõ trạng huống.
“Thượng đế ơi! Cô cuối cùng tới. . . . . .” Mấy bí thư thấy Thiên Dạ,toàn bộ cũng mừng rỡ như điên vây đến bên người cô.
“Tổng tài xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì! Gọi ngươi trở lại đuổi hồ ly tinh mà thôi.” Lý bí thư bộ kế toán giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Sao? Điện thoại di động của tôi là các người gọi đến?”
Mấy bí thư không có chú ý tới vẻ mặt kỳ quái của Thiên Dạ, mãnh lực gật đầu, “Dĩ nhiên ! Nếu không cô cho rằng là ai?”
“Đó. . . . . .” Cảm giác đánh mất bao phủ trong lòng,thì ra tự cô mong đợi hắn sẽ tìm mình.
“Có gì à?”
Khóe miệng mím lại,Thiên Dạ mở to hai mắt nhìn các cô gái vây bên cạnh,miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
Cô hi vọng lát nữa thấy bố nuôi, cũng có thể hết sức thể hiện thân phận dưỡng nữ. . . . . .
Mặc dù trái tim của cô có chút đau nhói.
Sáng nay khi trong phòng hắn, hắn nhắc nhở cô phải nhớ lời mình đã nói,cô mới chợt hiểu ra giác ngộ mình chẳng qua là đồ đạc của hắn, hắn chẳng qua muốn cô nghe lời mà thôi.Cô là phụ nữ vừa lúc có thể theo hắn lên giường,nhưng tuyệt không có tư cách nói điều kiện với hắn. . . . . .
Cô tốt hơn nên nhớ thân phận của mình! Không thể vọng tưởng nữa.
Nhất là chữ”Tình yêu”, nếu như hắn biết trong đầu cô nghĩ ngợi chuyện gì,nhất định cảm thấy cô vô cùng buồn cười.
Địa vị cô trong lòng hắn thật đáng buồn ! Chỉ là một phụ nữ có thể lên giường mà thôi.
Tất cả suy nghĩ trong đầu cũng là cô nghĩ quá nhiều. . . . . .
“Nhanh vào trong phòng tổng tài đuổi Chung Uyển Nhi kia ra đây! Ở trong đó một buổi sáng, thật đúng là không biết xấu hổ .”
“Chung Uyển Nhi ở đâu?” Thiên Dạ trợn to mắt kinh ngạc .
“Đúng vậy! Tuy nói là vợ trước tổng tài ,nhưng hai người ly hôn đã lâu như vậy, hẳn là không có gì tốt nói chuyện? Ở lâu như vậy,làm trở ngại công việc tổng tài chúng ta.”
“Tôi. . . . . .”
“Nhanh đi! Tổng tài nhất định đang đợi cô đi giúp hắn giải vây, cà phê đã giúp ngươi pha,đưa vào đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ cũng được.” Bí thư đoàn thúc giục Thiên Dạ đem đưa đồ uống quen thuộc vào phòng Bách Lý Tuấn.
Thiên Dạ nhận lấy cà phê quen thuộc, bất đắc dĩ gõ cửa phòng tổng tài.
“Vào đi.” Tiếng nói Bách Lý Tuấn trầm thấp như thường lệ từ trong phòng truyền tới, đồng thời phía sau Thiên Dạ một đống phụ nữ toàn bộ giơ tay làm động tác hoan hô không tiếng động!
Xem ra các cô ấy đang chúc mình mã đáo công thành sao!
Thiên Dạ cung kính mà đem tâm huyết mấy bí thư đi đến trước mặt Bách Lý Tuấn,cô thậm chí không có ngẩng đầu nhìn Chuông Uyển Nhi ở nơi đâu,cũng không nói đã gặp cô ta.
“Cho…thêm một tách cà phê nửa, để ta cho Uyển nhi thử một chút tài nấu nướng của con.” Bách Lý Tuấn mỉm cười nói.
“Sao?”
Thiên Dạ kinh ngạc ngẩng đầu,nhưng ngay sau đó thấy một cô gái dáng vẻ xinh đẹp thoải mái mà ngồi ở trên ghế sa lon, trên tay đang cầm một quyển tạp chí buôn bán, phong tình vạn chủng mỉm cười với mình, “Đây chính là Thiên Dạ?”
Chuông Uyển Nhi hỏi thăm Bách Lý Tuấn khẩu khí rất quen thuộc, phảng phất bọn họ chưa từng ly hôn. . . . . .
“Đúng vậy! Mới từ trường học chạy tới công ty.” Bách Lý Tuấn không có nhìn Thiên Dạ một cái, vừa phê duyệt văn kiện trên tay, vừa nói chuyện phiếm với Chung Uyển Nhi.
“Còn tưởng cô là chuyên chúc bí thư? Vậy thì thật là cực khổ. . . . . .” Chung Uyển nhi đứng dậy,cười khẽ nhận lấy cà phê trên tay Thiên Dạ, “Thơm quá!Tách này để em nếm thử trước,anh uống tách tiếp theo!”
Đôi mắt Thiên Dạ trông mong nhìn cà phê bị Chung Uyển Nhi bưng đi.
“Bệnh cũ không thay đổi lúc nào cũng thích đoạt đồ đạc của anh!” Bách Lý Tuấn lắc đầu, vẻ mặt sủng nịch bộc lộ từ trong lòng, “Cứ tùy hứng như vậy.”
“Bất quá chỉ uống tách cà phê,anh càm ràm cái gì!”
“Dạ dày em không tốt, thứ kích thích bác sĩ dặn ít động đến? Còn hồ nháo như vậy!”
Chung Uyển Nhi ói le lưỡi, giữa xinh đẹp lộ ngây thơ hiếm thấy , “Anh còn nhớ rõ nhiều như vậy?Em bất quá chỉ uống một tách cà phê,với lại không phải vừa rồi anh mới vừa nói để cho em nếm thử tay nghề Thiên Dạ sao. . . . . .”
Thiên Dạ chỉ ngây ngốc đứng ở một bên nghe hai người đấu võ mồm ,cô căn bản chưa nhìn qua một Bách Lý Tuấn như vậy.
Hắn đối với vợ trước tại sao dịu dàng như thế?
Bọn họ thật đã ly hôn sao? Chung Uyển Nhi làm sao rời được người đàn ông như vậy?
Mà Chung Uyển nhi tựa hồ đem Thiên Dạ làm thành không khí, không hề cố kỵ ở trước mặt cô liếc mắt đưa tình với Bách Lý Tuấn.Cô ta có phải đang khoe với cô,hắn yêu cô sao?
Từ trực giác phái nữ Thiên Dạ cảm thấy chân của cô giống như bị đinh ghim trên mặt đất không nhúc nhích,mặc dù cô đã nhìn quen phụ nữ chủ động dán Bách Lý Tuấn, nhưng lòng của cô vẫn quặn đau. . . . . .
“Ngốc ở chỗ này làm gì? Còn không mau đi pha cà phê.”
“Dạ.”
Thiên Dạ hoảng hốt lung túng xoay người,như muốn lập tức thoát khỏi nơi làm mình xấu hổ này: bởi vì sự thật đã chứng minh đều cô đoán là chính xác!
“Anh làm gì hung dữ với cô bé như vậy?” Tiếng cười dịu dàng của Chung Uyển Nhi vang lên phía sau,không biết vô tình hay cố ý như cười nhạo cô si tâm vọng tưởng.
Bách Lý Tuấn làm sao có thể vứt bỏ tài nữ môn đăng hộ đối với mình,thích một con nhóc như cô? Cô suy nghĩ hão huyền sao?
Hôm nay đau lòng chính là trừng phạt trời cao cho cô !
Bất kể bọn họ lúc trước có bất kỳ hiềm khích gì,bọn họ rốt cuộc vẫn là vợ chồng ! Giở tay nhấc chân đều chứng minh bọn họ từng thật sự yêu nhau.
Cô không nên yêu bố nuôi. . . . . . Nên nói với ai nổi khổ này? Tư vị nghịch luân cuối cùng chỉ một mình cô thưởng thức. . . . . .
Đóng lại cửa,hốc mắt Thiên Dạ lóe ra nước mắt bất lực.
Nên làm cái gì bây giờ?Cô rốt cuộc có thể làm gì? Lòng của cô đau quá. . . . . .
…………………
Thiên Dạ đưa mắt nhìn ấm nước thủy tinh,chậm chạp đem bột cà phê bỏ vào trong tách,qua mấy phút đồng hồ,nhìn nước nóng lên. . . . . .
Thìa hơi quấy,mùi thơm cà phê lập tức đầy tràn cả không gian.
Không bỏ sữa và đường,cô bưng lên tách cà phê vừa mới pha,từ từ uống một ngụm,nếm chút vị đắng trong cà phê đúng như cảm giác thưởng thức tình yêu của mình .
Mặc dù mùi thơm bốn phía nhưng trong lòng đau khổ.
Nhìn cảnh trí vườn hoa ngoài cửa sổ,nước mắt của cô chậm rãi nhỏ giọt,tại sao hôm nay mùi vị cà phê làm cho cô khó có thể nuốt xuống? Thật là khổ. . . . . .
Nghĩ đến tình cảnh buổi sáng Chung Uyển Nhi liếc mắt đưa tình với Bách Lý Tuấn,lòng của cô tựu phiếm chua xót,cô không cách nào bình tâm tĩnh khí nhìn bọn hắn nói chuyện. . . . . . Thật là khổ . . . . . . Cà phê này thật là khổ. . . . . .
“Tại sao núp ở bên này khóc?”
“A. . . . . .”
Tiếng nói trầm thấp của Bách Lý Tuấn từ phía sau lưng truyền đến làm Thiên Dạ vạn phần kinh ngạc,cô lập tức xoay người,lau đi nước mắt trên má .
“Tại sao?” Khóe miệng vung lên nụ cười thản nhiên,hắn dĩ nhiên chú ý tới buổi sáng ở phòng làm việc sắc mặt Thiên Dạ lúc thấy Uyển Nhi ,nhưng hắn không có ý định giải thích. Phụ nữ của hắn phải quen việc bên cạnh hắn có một đống phụ nữ, huống chi Uyển Nhi cũng không phải người khác. . . . . .
Trải qua nhiều năm như vậy, hắn thấy cảm giác giữa bọn họ trong quá khứ mỏng dần, mặc dù lúc đó phản bội làm hắn đau triệt tâm phổi,nhưng đây tất cả cũng đã qua.
Chung đụng nửa hắn phát hiện cô là người phụ nữ đáng yêu,thích hợp làm em gái của hắn.
Để