- Chú hôn Hàn Di nhé?
- Chú hôn Hàn Di nhé?
- Đủ rồi, Hàn Di...
Đình Huy đang ngồi trong phòng làm việc của một người bạn, anh mơ màng nhắm mắt lại, vô tình hình ảnh của Hàn Di đêm hôm qua lại hiện lên.
Gương mặt đó, giọng nói đó, làn môi đó, thật sự không thể không khiến Đình Huy nhớ lại. Anh cảm giác được bản thân mình đã không còn kiểm soát được suy nghĩ của chính mình nữa rồi.
Vì sao lại như thế? Vì sao một người lãnh đạm như anh lại có thể nghĩ về một người con trai như Hàn Di chứ? Cậu còn rất nhỏ tuổi nữa, nhỏ hơn anh nhiều lắm.
Nếu có chấp nhận bên cạnh nhau thì cũng xảy ra rất nhiều vấn đề đối nghịch nhau. Có lẽ...Hàn Di cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Đình Huy không thật sự tự tin vào suy nghĩ của mình, anh không nghĩ Hàn Di là theo tính hướng đó. Tuổi trẻ vốn rất bồng bột, anh thì lại không muốn dính đến những đứa nhóc con còn hôi sữa như vậy.
Đang suy nghĩ mông lung, cửa phòng mở ra, bạn anh đang bước vào với gương mặt có chút kinh ngạc.
Đình Huy lười nhác dựa đầu ra sau ghế, ngước mắt nhìn bạn mình.
- Sao nhìn ũ rũ quá vậy Huy Tổng?
- Huy Tổng? Thôi gọi tôi bằng hai từ đó đi. - Đình Huy hôm nay có hơi khó chịu.
Người bạn kia ngồi đối diện nhìn vẻ mặt cau có của anh mà buồn cười, chắc lại đang gặp phải chuyện gì khó xử nữa rồi nhể?
- Công việc thế nào rồi? Ổn cả chứ? - Cố Nguyên hỏi.
- Ừm ổn cả, rất ổn. Còn chuyện tôi nhờ cậu...
- Nó đây. - Cố Nguyên huơ huơ một tập tài liệu ra trước mặt Đình Huy.
Chẳng qua mấy ngày trước, Đình Huy có gọi điện nhờ Cố Nguyên điều tra giúp một người, là Hàn Di.
Anh kỳ thực, trong lòng luôn nghi ngờ tên nhóc rắc rối đó, không hiểu vì sao anh luôn có cảm giác rằng cậu đang cố tiếp cận anh vì ý đồ xấu.
Để xoá tan đi sự ngờ vực trong lòng, Đình Huy đã phải nhờ thằng bạn thân của mình điều tra giúp một số việc.
Ngoài lý do là để xoá tan đi sự nghi ngờ của mình, Đình Huy thật ra cũng hy vọng...Hàn Di tiếp cận mình chính là vì tình cảm của cậu dành cho anh.
Anh muốn khẳng định điều này hơn ai hết!
Đình Huy cầm tập tài liệu trên tay, lướt mắt nhìn qua từng dòng chữ. Còn Cố Nguyên thì chỉ có việc ngồi thuật lại từng chi tiết cho anh nghe.
- Hàn Di, 19 tuổi, đang học trung học ở một trường khá nổi tiếng. Trường này rất giỏi, chỉ có điều...tên nhóc này học hành tệ quá. Kỷ luật cũng lõng lẽo, rất hay gây sự đánh nhau trong trường.
-....
Đình Huy khá im lặng nghe Cố Nguyên đang vạch trần tật xấu của Hàn Di, bỗng dưng anh lại cảm thấy khá buồn cười với tên nhóc con này.
- Mồ côi cha mẹ, cha mẹ đều bị mất trong một tai nạn, hiện có cha mẹ nuôi nhưng là ở Trung Quốc, đang sống bên đây cùng một người dì. Người dì của cậu ta cũng làm trong giới thương trường, nghe đồn cũng mạnh ngang ngửa cậu đó.
Đình Huy nghe đến đây liền ngẩng mặt, đôi mày hơi nhướng lên một chút.
- Cậu nói gì?
- Tôi bảo tên nhóc này có người dì cũng trong giới thương trường, rất giỏi là khác.
-....Người đó tên gì?
Trong lòng Đình Huy giờ phút này tự dưng cảm thấy vô cùng bất an, anh không hiểu cảm giác này là gì nữa. Chỉ biết rằng...những điều mà anh hy vọng hình như sắp vỡ vụn mất rồi.
Cố Nguyên nhìn nét mặt không được ổn của Đình Huy, anh cũng rất khó hiểu.
- Cậu ổn đó chứ?
- Ổn, rất ổn. Vì thế cậu mau nói tên người kia cho tôi nghe đi. - Đình Huy dường như không còn một chút gì kiên nhẫn nữa.
- Ờ được, người đó là Mã Doanh, tổng giám đốc của Mã thị.
Xoạt!
Tập tài liệu trên tay Đình Huy rơi tự do xuống đất một tiếng xoạt, giấy tờ bên trong đều rơi ra ngoài, bay tứ tung.
Cố Nguyên nhìn biểu tình của anh mà chau mày lại khó chịu.
- Rốt cuộc cậu bị gì vậy hả? - Vừa nói anh vừa cúi xuống lượm mấy tờ giấy bị gió thổi tung.
Đình Huy cũng đang muốn tự hỏi bản thân rằng anh đang bị gì vậy? Vì sao khi nghe đến chuyện đó anh lại không thể bình tĩnh được nữa?
Hàn Di chính là cháu trai của Mã Doanh, là người mà đang đối đầu với anh trong công việc.
Chuyện này chẳng phải quá rõ rồi sao? Hàn Di tiếp cận anh chính là có ý đồ xấu. Vậy mà lúc đầu anh còn...hy vọng rằng cậu có tình cảm thật với anh nên mới như vậy.
Những suy nghĩ bộc phát của Đình Huy chỉ trong phút chốc đã vỡ vụn không còn nguyên vẹn. Anh cảm thấy ngực trái của mình hơi đau.
Ừ đau, đau vì Hàn Di á?
Anh tự nghĩ rồi bật cười khiến cho Cố Nguyên ngồi đối diện bị một trận rùng mình kinh hãi.
- Đình Huy, cậu ổn chứ?
- Ừm ổn. - Đình Huy nâng mi nhìn Cố Nguyên, ánh mắt anh có phần lãnh đạm hơn bình thường.
Lời nói thì ổn nhưng làm sao anh có thể ổn được khi mà...anh phát hiện bản thân đã thầm động tâm với Hàn Di rồi?
Hàn Di lúc này đang ngồi trong lớp, mắt cậu sắp sụp xuống tới nơi. Chẳng hiểu sao mỗi lần ngồi trong lớp đều cảm thấy rất buồn ngủ, chữ nghĩa đều không thể vào đầu nổi.
- Này Hàn Di, kết quả học tập của mày tệ quá, đừng có gây chuyện mà lo học đi.
Thằng bạn thân của cậu đang ra sức khuyên nhủ dù biết công sức rồi cũng đổ sông đổ biển.
Hàn Di ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn thằng bạn của mình, cười cười xuề xoà.
- Đừng lo, tao biết mà, tao sẽ cố gắng!!!! Mà tao nói mày biết, tao có thầy...
- Sao? Thầy gì? - Tên kia tò mò hỏi.
Hàn Di định nhắc đến Đình Huy thì viễn cảnh tối qua hiện lên khiến tâm trạng của cậu bỗng dưng bị tụt dốc không phanh.
Đình Huy là cái người đáng ghét nhất cậu từng gặp. Có người nào mà thức ăn ngon