# Gặp nhau cần lắm một cái duyên.
Một tuần trước.
" Mở cửa ra, tôi cần gặp bà ấy." - Hàn Di bên trong phòng đưa tay gõ ruỳnh ruỳnh vào cánh cửa, tuy vậy nhưng thanh âm giọng nói rất trầm, cứ như cậu đang cố gắng che giấu đi cảm xúc gì đó.
A Lý từ xa vừa vặn đi đến nơi phát ra tiếng ồn kia, chỉ thấy hai tên vệ sĩ đang nhìn nhau một cách khó xử. Anh nhướng mày nhìn, " Có chuyện gì?"
Hai tên vệ sĩ thấy A Lý như thấy vị cứu tinh đời mình, bọn chúng nhìn anh, cầu cứu, " Anh Lý, cậu chủ cứ bảo chúng tôi phải mở cửa..."
" Vậy sao còn chưa mở? " Anh vặn hỏi.
Hai tên kia cảm thấy bối rối, nhìn nhau mắt to mắt nhỏ, thở dài, " Bà chủ tuyệt nhiên không cho chúng tôi mở mà, làm sao chúng tôi dám cãi lệnh? Mà cậu chủ bảo muốn gặp..."
Bọn họ chưa nói xong thì Hàn Di lại gõ thêm một tiếng, lúc này có vẻ bình tĩnh hơn, cậu áp sát vào cánh cửa, " A Lý, tôi cần gặp dì Doanh có chút chuyện."
Giọng nói hết sức nghiêm túc, không hề pha chút giễu cợt hay muốn nổi loạn khiến cho A Lý thập phần nghi hoặc. Hàn Di đang định làm gì thế? Sau vài giây, anh đành giấu nhẹm đi sự nghi ngờ của mình và mở cửa cho cậu.
Cửa mở, Hàn Di gương mặt có chút hốc hác bước ra, chẳng buồn giương mắt nhìn mọi người vốn đang hoảng hốt khi trông thấy bộ dạng suy sụp của cậu.
A Lý trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, mỗi ngày đều sai người đưa cơm nước đầy đủ, sao bây giờ lại thành ra thế này? Anh nhíu mày, định cất giọng gọi cậu thì đã thấy bóng lưng kia rẽ qua ngõ khác.
Đứng trước phòng Mã Doanh, Hàn Di chợt nở một nụ cười lạnh, sự yếu đuối ngày nào đều bị cậu vo lại thành một cục và ném vào một xó.
Sau hai ngày suy nghĩ, cậu biết, chỉ có thái độ dửng dưng này mới có thể đối diện với người dì máu lạnh của mình mà thôi. Đúng là phải như thế, chỉ có thể như thế mà thôi!
Tiếng gõ cửa vang lên, bên trong khá im ắng với một giọng nói lạnh lẽo xen vào, " Vào."
Hàn Di hít lấy một hơi rồi mở cửa tiến vào, nhìn thấy Mã Doanh đang đứng gần cửa sổ, theo thói quen mỗi đêm thường cầm ly rượu, nhìn xuống dưới con đường sầm uất kia.
Mỗi khi như thế, gương mặt bà lại mang một chút xót xa nào đó thật khó diễn tả. Cứ như bà đang sống thật với con người của mình, một người đã từng yếu đuối trước thử thách?!
" Dì." Hàn Di hờ hững cất một từ gọi bà.
Mã Doanh chầm chậm xoay người lại, đối diện với gương mặt trắng bệch vì thiếu ăn kia, chỉ khẽ cười nhạt, " Suy sụp đến thế sao? Lẽ nào...cơm nước tôi đưa cậu ăn không đủ?"
Hàn Di nghe bà châm chọc, cậu cũng không buồn cãi lại, chỉ nhẹ nhàng tiến lại gần chỗ đó, " Dì rốt cuộc muốn gì?"
" Muốn gì? " Mã Doanh nghiêng đầu hỏi lại.
" Con sẽ không thắc mắc đến quá khứ của dì hay là lý do dì muốn con rời xa khỏi Đình Huy, con chỉ muốn hỏi một điều."
Bà nghe cậu nói với giọng điệu bình thản, hơi nhếch mép, " Được."
" Có phải tin đồn kia là chính dì làm rộ lên? Còn người trên báo được các kẻ rình mò chụp lại là kẻ thay thế?"
" Ồ, cháu tôi cũng thông minh đáo để. " Bà cười nhạt một tiếng, sau đó kề môi nhấp một ngụm rượu vang.
"...Vì sao dì lại luôn làm hại anh ấy như vậy? Lẽ nào chỉ vì chuyện công việc sao? Công việc, tiền bạc đều có thể biến người khác thành động vật máu lạnh như vậy sao?"
---- Động vật máu lạnh.
Xoảng!
Ly rượu trên tay Mã Doanh nhanh chóng tiếp đất một tiếng, vỡ tan. Từng mảnh miểng chai nằm rơi vãi trên sàn, Hàn Di giật mình nhìn xuống. Lúc nãy là chính bà ta đã ném ly rượu xuống đất.
Thái độ gì thế kia? Cậu ngỡ ngàng nhìn Mã Doanh đang vô cùng căm phẫn...
" Động vật máu lạnh?" Mã Doanh nâng cao thanh âm của mình, khoé môi nhếch lên cười như không cười, " Đúng vậy, tôi chính là động vật máu lạnh đấy, chính những kẻ khốn khiếp kia đã biến tôi thành như vậy đấy. Chính những kẻ...cậu đang yêu đấy."
Câu nói cuối cùng làm Hàn Di vô cùng kinh ngạc, cậu không hiểu ý tứ của bà là gì, mà hỏi thì cũng sẽ không nhận được câu trả lời thoả đáng nào.
" Hoá ra đến đây chỉ để vạch trần tội lỗi của người dì này thôi sao? " Bà tiếp tục hỏi.
Hàn Di lúc này mới bình tĩnh trở lại, cậu ép sát hai tay vào bên hông, " Con phải làm gì để dì không làm hại đến Đình Huy và gia đình anh ấy nữa?"
" Làm gì à? " Bà hỏi, đoạn vuốt cằm suy nghĩ, " Hmmm...chỉ có một cách duy nhất, liệu có đồng ý không?"
Con người này luôn khiến người khác vào con đường túng quẫn, cuối cùng không lối thoát. Hàn Di khẽ lắc đầu, cười chua xót, " Được, dì cứ nói."
" Rời xa nó đi."
"...." --- Tôi biết mà.
Tiếng lòng của Hàn Di vang lên văng vẳng, như tiếng vỡ oà của cậu ở tận đáy tim.
--- Đình Huy, em xin lỗi, em yêu anh...
" Con đồng ý. " Cậu nói dứt khoát, sau đó liền bồi thêm một câu, " Với một điều kiện."
" Hửm?" Mã Doanh nhướng mày chờ đợi.
" Cho con một tuần, chắc chắn sau đó con sẽ ngoan ngoãn trở về nhà và hoàn toàn cắt đứt với Đình Huy."
" Haha..." Mã Doanh lúc này cảm thấy vô cùng sảng khoái, ả gật gù cái đầu ra chiều tiếp thu điều kiện.
Cuối cùng là ngước nhìn Hàn Di - đứa cháu chính tay ả chăm sóc từ bé, mỉm cười, " Thành giao."
----
Sau khi tắm rửa xong, Đình Huy bước ra khỏi đó, ngâm thân thể dưới dòng nước lạnh, tâm tình của anh có chút biến đổi. Dĩ nhiên là theo một chiều hướng tốt hơn.
Cánh cửa phòng tắm đóng lại, Đình Huy cầm chiếc khăn lông lau đầu, ngước mặt lên liền chạm với ánh mắt của Vu Huyên - người mẹ thứ hai của anh.
Nhìn thấy bà đang cầm trên tay chiếc máy ảnh, Đình Huy có chút giật khẽ mình, vội đi đến giữ lấy nó về phía mình.
" Mẹ, mẹ lên đây làm gì vậy?" Anh nhẹ nhàng đặt chiếc máy ảnh lên bàn, sau đó quay sang nhìn bà.
Vu Huyên đã ngồi trong phòng khá lâu, cỡ chừng mười lăm phút hơn. Trong khoảng thời gian đó, bà cũng đã xem hết những tấm ảnh trong cái máy kia, từng bức một được bà xem xét kỹ lưỡng.
" Con đã hoàn thành công tác bên Pháp rồi sao?" Vu Huyên ngồi vắt chéo chân, ánh mắt ôn nhu nhìn con trai cả.
Đình Huy lấy một cái ghế xếp, ngồi xuống đối diện bà, miễn cưỡng mỉm cười, " Vâng, còn hai ngày nữa mới xong nhưng con về sớm hơn dự tính. Việc còn lại con đã giao cho Phi Phi rồi."
Đoạn anh dừng một chút, " Ba mẹ dạo này vẫn ổn chứ? Con thấy sắc mặt mẹ không khoẻ lắm."
" Mẹ thì có làm sao chứ, quan trọng là ba con kia kìa. Thuốc thì vẫn uống đều đặn, vậy mà sức khoẻ không cải thiện là bao. Hmmm Tiểu Huy, con vẫn ổn chứ hả?"
Nghe bà hỏi, anh thoáng giật mình. Vì sao mẹ lại hỏi câu ấy? Trên mặt anh bộ đang khắc lên hai chữ thống khổ à?
Nghĩ đến nghĩ lui, anh quyết định giấu nhẹm đi chuyện tình cảm của mình, khẽ lắc đầu phủ nhận, " Con vẫn ổn mà. Công việc cũng rất tốt."
" Vậy còn người con trai trong máy ảnh kia là ai thế?" Vu Huyên bình thản đề cập đến Hàn Di.
Khi nhắc đến chàng trai trẻ con trong tấm ảnh, bà vô tình bắt gặp được ánh mắt chua xót từ Đình Huy, anh khẽ liếc sang chiếc máy ảnh, sau đó nhìn đến bà, lắc đầu mỉm cười, " Bạn thôi mẹ à."
" Bạn ư? Xem chừng thằng bé trẻ hơn con rất nhiều nha."
"...Vô tình gặp nhau bên Pháp, hợp tính nên thành bạn. Mà, mẹ cũng không cần quan tâm như vậy đâu." Đình Huy cố gắng gượng, sau đó anh vội lảng sang chủ đề khác, " À mấy tháng nữa Đình Quân kết thúc khoá học rồi, con nghĩ...con sẽ đưa em ấy về sớm hơn."
Vu Huyên khó hiểu, " Làm gì thế con?"
" Sức khoẻ của ba đã như vậy, sớm muộn gì Đình Quân cũng phải trở về để cùng con điều hành công ty. Con nghĩ, em ấy về sớm thì tốt hơn. " Anh chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
Vu Huyên nghe thấy có phần đồng lòng, vội gật đầu, " Ừm như thế cũng được. Mẹ chỉ hy vọng ba con sẽ sớm hồi phục lại mà thôi. " Đoạn bà dừng lại, nhìn Đình Huy mỉm cười, " Nếu con cảm thấy không ổn cứ nói với mẹ, mẹ sẽ lắng nghe con tâm sự."
--- Mẹ sẽ lắng nghe con tâm sự.
Đình Huy nhìn bà, cười hiền. Hãy nói với anh đây là người mẹ kế của anh đi? Người phụ nữ mà biết bao người luôn mơ ước. Anh cảm thấy vô cùng hài lòng, tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn.
" Nếu như một người mẹ yêu rời bỏ mẹ không nói một lời hay một lý do, mẹ sẽ thế nào?"
Cuối cùng con trai ngoan ngoãn trong lòng bà đã thủ thỉ, anh vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt phóng ra ngoài cửa sổ, mặt trời kia bị đám mây mờ che lấp đi.
Vu Huyên cúi thấp mặt, đăm chiêu suy nghĩ. Cuối cùng, bà đứng