Sau khi được mấy anh chị đã làm việc qua hướng dẫn tận tình, Hàn Di nhanh chóng tiếp thu những kiến thức mới, cuối cùng cậu cũng bắt tay vào làm việc.
Những gì mà cậu đã học khi còn bên Pháp khi trở về đây đều tức thì hữu dụng. Cậu ngồi xem qua những bản báo cáo mà mấy người kia đưa cho, sau đó cẩn thận đánh lại không sai sót một chỗ nào.
Hàn Di cứ thế ngồi làm việc yên lặng, trật tự mà không biết rằng đằng sau lưng mình, mọi người đang từng chút quan sát cậu.
Cái cậu con trai này, mặt mày tươi sáng, điển trai, có chút vui vẻ, hoà nhã lại còn rất lễ phép. Hôm nay cư nhiên là người đầu tiên khiến cho trưởng phòng Thiệu không nổi nóng mà ngược lại, anh còn điềm tĩnh bảo cậu về chỗ ngồi nghe hướng dẫn nữa.
Xem ra, không nên quá xem thường Tiểu Di Di này rồi.
Mọi người cùng nhìn về một hướng, sau đó liếc mắt nhau, cười thầm.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa. Mọi người ai nấy cũng hồ hởi dừng công việc dang dở của mình, rủ nhau cùng đi ăn trưa.
" Tiểu Di Di, em muốn đi ăn trưa cùng tụi này không? Anh vừa biết có quán cơm đối diện ngon lắm nha." Một anh trai gương mặt ngô ngố, cặp kính đen nằm trên sống mũi khiến anh nhìn khá thư sinh.
Hàn Di đang đánh đoạn văn bản kia, bất ngờ nghe giọng mọi người ở phía sau lưng, cậu hơi chau mày, xoay người lại, " A? Mọi người vừa nói gì ạ?"
"...." Ai nấy liếc nhìn nhau, thở dài một chút.
" Tụi chị định ăn trưa, em có muốn đi cùng không? Tiện thể làm quen với nhau luôn." Một cô nàng xinh đẹp nháy mắt với Hàn Di.
"..À..." Hàn Di trong bụng định từ chối, sau đó điện thoại của cậu nằm trên bàn lại rung lên, cậu liếc mắt nhìn, vừa vặn thấy dãy số lạ.
" Em xem tin nhắn một chút ạ." Hàn Di nhìn mọi người cười ngây ngốc, tay nhanh chóng cầm lấy điện thoại mở lên xem.
Trên đó hiện lên dòng tin nhắn được gửi từ chủ tịch của cậu, anh bảo, " Đi ăn trưa với tôi. Đợi em ở thang máy lầu ba."
Nhìn dòng tin nhắn kia, Hàn Di cười nhếch mép một cái rồi nghiêng đầu nhìn mọi người, " Xin lỗi đã để mọi người chờ. Chúng ta đi ăn trưa thôi!"
Dứt lời, mọi người cùng sóng vai nhau rời khỏi văn phòng, hướng đến quán cơm đối diện công ty.
Lúc này, Đình Huy ngồi ở phòng làm việc vẫn chưa nhận được dòng tin nhắn hồi âm nào từ tên nhóc kia. Anh chau mày, cầm điện thoại lên xoay xoay vài vòng, rốt cuộc vẫn là không có.
Tựa lưng ra sau ghế, Đình Huy thở dài, thầm nghĩ. Chắc Hàn Di đã đến đó rồi đi? Nhưng..có đến cũng phải hồi âm chứ? Hay điện thoại hết tiền?
Trong đầu anh bỗng xuất hiện khá nhiều tình huống, cuối cùng, anh cảm thấy tình huống điện thoại Hàn Di hết tiền là hợp lý nhất. Chính vì thế mà anh vẫn đi đến nơi đã hẹn.
Đi ra đến nơi thang máy ở lầu ba, Đình Huy cắm hai tay vào túi quần, thong thả bước đến đó, phát hiện chỗ đấy đều không có một bóng dáng nào.
Trước mặt là chiếc ghế dài, anh chậm rãi bước đến đó ngồi xuống và chờ đợi. Mười lăm phút trôi qua, Hàn Di vẫn không xuất hiện mà thay vào là trưởng phòng Thiệu.
Thiệu Lam đi đến, bất ngờ trước hình dáng của chủ tịch đang ngồi chờ đợi ai đó, anh khẽ cười khẩy, " Chủ tịch, đang đợi ai đấy?"
Đình Huy nghe giọng nói liền ngẩng mặt, biểu cảm hờ hững hiện ra, " Liên quan đến cậu chắc?"
" Ách, ăn nói như phóng dao vào người ta ấy!" Thiệu Lam nhăn mặt, đoạn, anh lại không thèm để ý đến Đình Huy nữa mà đi thẳng một nước.
Lúc đi ngang qua Đình Huy, anh còn nhẹ nhàng để lại một câu, " Chủ tịch đang ôm cây đợi thỏ a~." Dứt lời, anh bật cười một tiếng rồi mất hút.
Bây giờ chỉ còn mỗi Đình Huy là bực bội trong lòng. Anh ngồi gác tay lên hai đầu gối, mặt cúi thấp, đôi mày chau lại. Tâm tình chốc chốc lại muốn nổi điên. Chờ thêm năm phút nữa, anh đành thở hắt ra một tiếng đầy bất mãn.
Hàn Di, lẽ nào em định cho tôi leo cây thật sao?
Bực tức trong lòng một chút, anh đứng dậy đi đến tấm kính trong suốt kia, tựa người vào đó rồi nghiêng đầu nhìn xuống bên dưới.
Thật trùng hợp làm sao, khoảnh khắc anh đảo mắt xuống dưới liền thấy Hàn Di đang cùng những người khác sóng vai nhau đi ra từ quán cơm đối diện.
Vẻ mặt tươi cười của cậu vô tình biến thành chiếc lông hồng, chọc vào gan của Đình Huy.
Anh sầm mặt, tay nắm chặt lại muốn đấm vỡ tấm kính.
Em đúng là...hết nói nổi, Hàn Di!!!
***
Trở lại văn phòng, Hàn Di cái bụng đã no căng, cơm bên quán đó đúng như lời đồn, rất rất ngon. Cậu ăn hơn một dĩa mà vẫn còn thấy thèm muốn chết.
Ngồi vào chỗ, Hàn Di đảo mắt qua chiếc điện thoại của mình, kỳ thực, trong lòng rất muốn Đình Huy sẽ lo sốt vó khi không thấy mình đâu nhưng cuối cùng là không có một tin nhắn nào ngoài tin nhắn lúc nãy.
Trong lòng có hơi hụt hẫng, Hàn Di ném nhẹ điện thoại qua một góc rồi tiếp tục với công việc mới toanh của mình.
Mấy bản báo cáo mà Hàn Di đánh đều đã hoàn tất, cậu kiểm tra lại một lần cuối cùng rồi lưu lại vào ổ đĩa, sau đó thì bắt đầu soạn đồ đi về.
Mọi người trong phòng hình như cũng xong việc, nhìn ai cũng uể oải, ngã người ra sau ghế, ngáp ngắn ngáp dài làm cho Hàn Di cũng buồn ngủ theo.
Hai mắt cậu hơi híp lại, cậu che miệng ngáp khẽ một tiếng rồi dụi dụi hai mắt cho tỉnh táo, sau đó hướng đến mọi người trong phòng, vui vẻ nói, " Chào mọi người, em về trước nhé. Mai gặp lại ạ!"
" A~ được, chào Tiểu Di Di đáng yêu." Mấy cô nàng trong phòng khá thích Hàn Di nên luôn trêu cậu là Tiểu Di Di.
Cái tên cũng đáng yêu như cậu vậy.
Nhìn mọi người cười cười trêu mình, Hàn Di nhất thời đỏ mặt, vội gật đầu rồi thoái lui khỏi chỗ đó thật nhanh. Cậu bước vào thang máy, ấn vào nút di chuyển xuống tầng trệt thì lúc đó, có người cũng bước vào.
Ngẩng mặt thì phát hiện Đình Huy đang đi vào, gương mặt anh có chút lạnh lùng đến thấu xương.
Nhớ lại chuyện hồi trưa, Hàn Di hơi giật thót mình. Cậu đứng nép một bên, cố gắng không đứng quá gần với con người băng lãnh kia. Cả hai người đứng trong thang máy, không ai nói với ai câu nào.
Mãi cho đến khi thang máy di chuyển xuống tầng bốn, Đình Huy mới cất tiếng, giọng anh lạnh tanh, " Tôi đưa em về."
Chặn đứng họng Hàn Di bằng câu nói đó, Đình Huy vẫn không hề có một biểu cảm nào khác trên khuôn mặt.
Hàn Di cũng không đôi co, cậu liếc anh một cái, " Cũng được."
Cũng được?!
Đình Huy nghe cậu trả lời, anh cảm tưởng như chính mình đang tự nguyện làm tài xế cho cái tên này vậy. Cơn giận trong lòng không những không bớt mà còn tăng thêm, anh bất lực kìm nén lại.
Ra đến bãi xe, Hàn Di thong thả đi qua phía bên kia, mở cửa ngồi vào. Đình Huy cũng không nói thêm câu gì, lặng lẽ lái xe rời khỏi công ty.
Đi được nửa quãng đường, Hàn Di mới sựt nhớ, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, phát hiện Đình Huy đang đi đúng đường về nhà của cậu.
Không những thế, anh còn tìm ra con đường tắc dẫn đến nhà cậu nhanh hơn nữa. Lẽ nào...Đình Huy điều tra kỹ càng đến vậy a?
Nhăn mặt nghi ngờ, Hàn Di chỉ nhếch mép cười một cái rồi tiếp tục im lặng.
Đưa cậu về tận nhà, đến khi cậu định bước xuống xe thì Đình Huy giữ tay cậu lại, kéo về hướng mình.
" Em không định chuộc lỗi của mình sao?" Anh nhướng mày hỏi.
Hàn Di ngược lại giả vờ không hiểu, cậu hất tay anh ra, " Hể? Tôi có lỗi gì nhỉ?"
" Trưa nay rõ ràng em đã cho tôi leo cây đấy."
Hàn Di tiếp tục giả vờ, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, " Chủ tịch à, anh có biết hành động đó bị gọi là gạ gẫm cấp dưới của mình không hử?" Cậu nói, âm cuối được nâng lên một tông cao vút.
Đình Huy nghe cậu nói, mày càng nhướng lên cao, tức giận được kìm nén một lúc, anh cuối cùng lại bật cười thành tiếng.
Nhìn anh cười, Hàn Di mặt ngẩn ra chẳng hiểu gì, chau mày khó chịu, " Anh cười cái gì? Đồ điên!"
" A? Đúng vậy, tôi yêu em đến điên rồi đấy. Mà, tôi cũng chỉ gạ gẫm mỗi em thôi nên cũng đừng ăn nói khó nghe như vậy, Tiểu Hàn à. Được rồi, vào nhà nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai tôi lại đến đón em đi làm. À, mà em bảo tôi gạ gẫm em chỉ vì một tin nhắn rủ ăn trưa thôi sao? Tiểu Hàn, như vậy chưa được coi là gạ gẫm đâu, nếu muốn thì hãy xem tôi gạ gẫm em như thế nào. Vậy nhé, tạm biệt."
Anh nói xong lại nhướn người hôn lên trán cậu, sau đó mới chịu cho cậu vào nhà. Hàn Di bước xuống xe, đi vào toà chung cư gần một đoạn, Đình Huy mới bắt đầu lái xe rời đi.
Xoay mặt lại nhìn theo bóng dáng chiếc xe kia, Hàn Di chỉ cảm thấy tim mình đang đập mạnh muốn rớt ra ngoài luôn rồi.
Đoạn, cậu lại cụp mi xuống, cười nhạt.
Anh bảo anh yêu em đến điên loạn rồi sao? Điều đó càng khiến em muốn làm anh điên thêm một chút nữa a...
***
Sáng hôm sau, Đình Huy vẫn đến đúng giờ để đón Hàn Di cùng đi làm. Hai người vừa đến bãi xe của công ty thì đã đường ai nấy đi. Hàn Di vừa bước xuống xe thì liền bỏ mặc anh một chỗ, ngoảnh mông đi một nước.
Đình Huy khoá xe, đi xuống chỉ còn kịp thấy bóng lưng của người kia đang khuất dần. Anh gác tay lên kính chiếu hậu, khoé môi cong nhẹ lên, cười mỉm.
Nếu em thi vào ngành diễn xuất, hẳn là trở thành một diễn viên hạng A đấy!
Như mọi ngày, cứ đến đúng mười hai giờ là mọi người đều rất phấn khởi, cùng nhau sóng vai ra quán cơm. Chỉ