Ở bên ngoài, Đình Huy vừa mới tiếp khách xong thì liền vội kiểm tra điện thoại. Trên màn hình vừa vặn hiện số của Hàn Di, lướt một cái, một tin nhắn liền hiện ra.
" Vào phòng vệ sinh gặp em!!!"
Anh nhướng mày nhìn, sau đó mới sựt nhớ ra chính mình đã bảo Hàn Di kiểm tra điện thoại. Chắc là do không thấy anh nóigì nên đã chủ động rồi đi?
Nghĩ một chút, anh toan cất điện thoại trở vào túi rồi xoay người hướng về phòng vệ sinh. Từ ngoài đi vào là một conđường nhỏ, hai bên lót gạch men rất sang trọng, tuy vậy chỗ này khá vắng người.
Hầu như chẳng có một bóng người nào ngoài anh. Đẩy cửa bước vào, anh thấy Hàn Di đang bất động một chỗ. Vẻ mặt dườngnhư không được ổn lắm.
" Hàn Di." Anh cất tiếng gọi.
Khẽ khàng đi lại gần,Đình Huy huých nhẹ vào tay cậu một cái. Hàn Di cảm nhận được sự động chạm, đầu óc dần linh hoạt trở lại. Cậu xoay người nhìn anh một cái rồi cười lên.
Nụ cười có chút khôngđược tự nhiên.
" Em sao thế?" Đình Huy trông sắc mặt trắng bệch kia mà thoáng lo lắng, đoạn, anh chạm vào gương mặt kia, véo một cái.
" Ách...đau em." Hàn Di bây giờ mới thực sự tỉnh lại, cậu đưa tay nặn nặn má, cái miệng chu lên than vãn, " Anh định hành hung người yêu đấy à?"
Nghe cái giọng điệu đó,Đình Huy bật cười, " Tại em lơ đãng đó chứ. Có sao không? Lúc nãy anh đang nóichuyện với đối tác nên vào trễ."
Hàn Di xoa hai bên mặt xong thì ngước mắt nhìn anh, hai cánh tay thản nhiên vòng qua ôm lấy tấm lưng to lớn kia, cái đầu dụi dụi trước ngực.
" Sao vậy? Mới ngồi xa anh một chút đã nhớ a?" Đình Huy mặc cho cậu ôm lấy mình, tay anh lại đang vò vò mái tóc mượt mà kia.
" Chỉ muốn ôm vậy thôi!!!!!" Hàn Di làm nũng một trận hả dạ rồi liền nhích, chủ động kéo cằm anh xuống, áp lên đó một nụ hôn.
Đình Huy khá bất ngờ với nụ hôn kia, sau đó anh lại dần tiếp nhận nó với vẻ mặt thoải mái.
" Ưm..."
Hàn Di bị anh vòng tay qua kéo lại gần, ôm sát. Khoảng cách cả hai đều không còn một chút khe hở nào.Ôm hôn quấn quýt một lúc, Hàn Di mới chịu buông anh ra, mỉm cười rạng rỡ.
" Đình Huy, em yêu anh,yêu yêu anh!!"
"...Anh biết từ lâu rồi!"Đình Huy cốc nhẹ vào trước trán cậu một cái, sau đó lại mỉm cười ôn nhu rồi kéo Hàn Di ra khỏi cái nơi ẩm thấp đó.
Ra đến bên ngoài, Đình Huy sóng vai với Hàn Di đi ra chỗ đám đông. Anh vừa mới ló đầu ra thì lại bị níu kéo bởi mấy đốitác thân thuộc, bọn họ kéo anh lại để uống mừng một ly.
Lúc đó, Hàn Di đã liếc nhìn anh rồi mỉmcười, thực hiện khẩu hình miệng, " Em qua kia, lát gặp nha~" Nói rồi cậu nhanhchóng lẻn qua một đám người đông nghẹt.
Trở lại bàn ăn của mình, Hàn Di thấy mọingười đang bàn tán chuyện gì đó rất rôm rả. Vừa ngồi xuống ghế, Hàn Di đã bị cô bạn làm chung kéo tay một cái, giật thót cả tim.
Cậu nhíu mày, thở hắt ra một hơi rồi nghiêng đầu nhìn cô bạn kia. Đây là cô gái mà Hàn Di thân nhất trong phòng làmviệc, có lẽ cô có quá khứ khá giống với cậu. Một cô gái bên ngoài vô cùng lạcquan, yêu đời, thế nhưng sâu bên trong tâm hồn đã dường như đã bị đả kích rất nặng nề.
Nụ cười mà cô hay vẽ trên môi thường là một sự cải trang tuyệt vời.
Đặc biệt, cô lại có cùng một họ với cậu.Điều này thật trùng hợp làm sao!
Cô bạn chớp mắt nhìn Hàn Di, ghé sát tai thì thầm:
- Lát chúng ta đi tăng hai đi.
Nghe vậy, Hàn Di ngẩn người, mắt mở to liếc cô bạn một cái, " Bối Bối, cậu nói gì vậy? Bữa tiệc này chưa đủ mệt sao?"
Hàn Bối Bối nhìn cậu, bĩu môi khinh thường:
- Cậu có phải con trai không thế? Chưa uống được bao nhiêu liền say a? Đủ rồi, hôm nay xoã đi, tăng hai nhen. Mọi người đều rất muốn cậu đi đó.
Nói rồi Bối Bối mỉm cười ngọt ngào, chờđợi Hàn Di gật đầu đồng ý.
Suy nghĩ vài giây, Hàn Di không biếtmình có nên đi hay không. Thật ra cậu đi cùng với Đình Huy cơ mà, bây giờ bỏ anh ấy ở lại đây để cùng mọi người chung vui thì biết làm sao?
Mà...nếu cậu lại dính đến bia rượu, câu lạc bộ thì chắc Đình Huy sẽ không bỏ qua đâu! Anh ta rất nghiêm khắc chuyện này a!
Nghĩ một lúc, Hàn Di đưa tay chắn trướcmặt Bối Bối, hắng giọng:
- A đợi tớ một chút.
Dứt lời, Hàn Di lôi điện thoại ra nhắn một tin cho Đình Huy, đoạn, cậu lại chờ anh trả lời nhưng chẳng thấy một tin hồi âm. Vừa lúc định mở miệng từ chối với mọi người thì từ sau lưng cậu bỗng có tiếngnói cất lên.
Tất cả ánh mắt lúc này đều tập trung vào phía sau của Hàn Di, ai nấy đều hé mở miệng ra vẻ kinh ngạc. Hàn Di ngược lại cảm thấy bất an, khẽ nuốt nước bọt rồi quay lại phía sau lưng nhìn.
Đình Huy lúc này lạnh lùng đi đến, anh liếc nhìn đến Hàn Di một cái nhưng không nói gì, sau đó hướng mắt đến mọi người trong văn phòng, thờ ơ hỏi:
- Mọi người định đi tăng hai sao?
Nghe thế, mọi người đều rất kinh ngạc.Từ bao giờ mà chủ tịch lại biết chuyện đó? Chẳng qua bọn họ định âm thầm kéo bè đi chơi một tăng nữa thôi, ai ngờ chủ tịch cũng biết rồi.
Ai nấy khẽ trao ánh mắt nghi hoặc vớinhau, sau đó nhìn đến anh, gật đầu một cái.
Trái lại với sự kinh ngạc của mọi người,Đình Huy lại hơi mỉm cười, " Vậy tôi đi cùng mọi người."
Nói rồi anh đưa tay lên xem đồng hồ,chép miệng, " Dù gì cũng chỉ mới bảy giờ tối. Được rồi, chúng ta sẽ đi đâu đây?"
Mọi người lại nhìn nhau một lần nữa rồi cất tiếng, " Crazy Club."
Hàn Di nghe anh nói, cậu nhướng mày ra vẻ bất ngờ, sau đó lại tủm tỉm mỉm cười.
***
Cả đoàn sau khi nói chuyện bên trongnhà hàng xong thì liền bắt xe đi đến Crazy Club – Một câu lạc bộ cũng khá có tiếng trong thành phố.
Trên xe, ai nấy đều đã nhuốm hơi men,hát hò múa tay múa chân loạn xạ đến ồn ào. Đình Huy vốn không thích không khí này, thế nhưng đành phải nhắm mắt cho qua.
Hàn Di ngồi ngay bên cạnh anh, cậu hơi nghiêng đầu tựa vào vai anh một cái. Hai mắt lim dim như muốn thiếp đi. Hình như lúc nãy cậu đã bị mọi người chuốc rượu mất