Sáng sớm hôm sau, mặt trời đã ló dạng, ông chầm chậm ngoi lên cao hơn ngọn cây bên đường. Ánh nắng có hơi chói chang xuyên rọi qua tấm kính trong phòng của Đình Huy.
Từ sớm, anh đã thức dậy theo giờ sinh học. Bước vào phòng tắm, anh mở vòi nước mạnh hết cỡ, làn nước lành lạnh buổi sớm rưới lên người làm tâm tình của tốt hơn một chút.
Bên ngoài, Hàn Di vì theo thói quen mà ngủ không chịu dậy. Cậu thấy mình đang ngủ rất ngon, hình như không giống ở nhà cho lắm. Mọi vật xung quanh đều im ắng, còn có hương thơm thoang thoảng đâu đây nữa.
Cậu thích thú khịt khịt mũi, sau đó thì nghe bên tai văng vẳng giọng nói ai đó, thoạt nghe rất dịu dàng.
- Này dậy thôi, trời sáng rồi!
Đình Huy vừa mới tắm xong, anh đang lau đầu, trên người chỉ vừa quấn mỗi cái khăn lông quanh hông, mấy giọt nước vẫn còn đọng lại trên người nhẹ nhàng trượt theo cổ xuống đến phần ngực.
Anh nhíu mày nhìn Hàn Di vẫn đang chìm trong giấc mộng ngon lành, cái miệng he hé để hít thở, hai mắt kiên quyết nhắm chặt lại không chịu mở ra.
- Cậu, dậy mau! - Đình Huy lúc này nghiêm giọng, anh lay lay người Hàn Di nhưng vẫn không có phản ứng.
Cuối cùng, anh đành đưa tay xốc hẳn người cậu lên, vỗ nhẹ vào gương mặt đang say ngủ kia.
- Định không về nhà à? Tôi còn phải đi làm. - Anh nói, hai tay vẫn giữ chặt cơ thể Hàn Di.
Hàn Di trong cơn say ngủ mơ màng cơ thể mình vừa bị xốc lên, hai mắt he hé mở, thấy được một bóng dáng ở phía trước mặt, người này còn chẳng thèm mặc đồ nữa. Cậu nhíu mày, trong bụng thầm phỉ nhổ vài câu, sau đó thì nhẹ nhàng gục đầu lên ngực anh.
- Tôi muốn ngủ nữa, vẫn chưa đủ giấc... - Hàn Di thì thầm khe khẽ trước ngực anh, sau đó còn len lén khịt mũi hít lấy hương thơm từ người anh.
Đêm qua cậu thật sự bị mất ngủ bởi cái con sói già nào đó đã giả điên cố tình làm cậu ngẩng đầu rồi sau đó dập tắt không thương tiếc.
Hàn Di lúc đấy thật sự chẳng còn cách nào để làm giảm bớt sự khó chịu trong người, bất quá cậu cứ mở mắt nhìn trần nhà rồi thầm mắng mỏ con người gian tà kia trong bụng cho hả tức.
Đến gần sáng, Hàn Di mới an tâm nhắm mắt lại đi ngủ. Thế mà chưa gì đã bị Đình Huy lôi dậy cho bằng được rồi.
Đình Huy nghe cậu nói lảm nhảm trong miệng, anh thở hắt ra một hơi rồi dùng một lực hất Hàn Di ngã xuống đất.
Tấm lưng kia chạm đất một cái rầm, cơ thể Hàn Di co rúm lại đau đớn. Cậu nhíu mày, chầm chậm ngồi dậy, tay đặt lên giường, tay thì xoa lưng vẻ thống khổ.
- Chú...đồ đáng ghét. Đau chết người ta rồi. - Hàn Di giận dữ ngẩng mặt trừng mắt với anh.
Đình Huy leo xuống giường, anh đứng trước mặt Hàn Di, hai tay khoanh trước ngực, nhếch môi cười nhạt.
- Tôi cho cậu năm phút để đi xuống lầu.
Nói rồi anh xoay người định đi thì cảm giác hơi lạnh ở đâu ập vào người. Trên sàn, chiếc khăn lông anh quấn đang nằm nghênh ngang. Đình Huy cúi xuống trợn tròn mắt, xoay người lại chỉ thấy Hàn Di ngẩng mặt cười đầy ý vị.
Cậu đứng dậy, xoa xoa mũi, trên tay còn cầm cái khăn của anh.
- Ừm thật xin lỗi chú, tôi chỉ định níu chân chú lại nhưng không ngờ...cái này nó rớt xuống. - Hàn Di vừa nói vừa mím môi lại nhịn cười, ánh mắt còn hư đốn ngó nghiêng những chỗ không cần nhìn.
Nhìn lung tung một lúc đột nhiên hai má của Hàn Di lại phản chủ, nó ửng đỏ lên trông thấy rất rõ. Đình Huy giựt cái khăn lông trên tay Hàn Di, anh quấn lại bên người, sau đó liếc nhìn gương mặt đỏ ửng kia mà cười thầm.
Chính mình gây ra bây giờ còn đỏ mặt? Tập tành làm sói đấy à?
-...Tôi đi tắm. - Hàn Di nói rồi nhanh chóng len qua người anh bước vào phòng tắm.
Đình Huy cũng không thèm để ý nữa, anh bước đến tủ áo, lấy ra một bồ y phục thẳng nếp rồi bận vào người. Sau đó thì bước xuống lầu.
Năm phút sau, Hàn Di đã xong xuôi, cậu nhanh chân chạy xuống lầu. Vừa xuống thì đã chạm mặt Đình Huy đang ngồi ở phòng khách, anh ung dung cầm tách cà phê đen nhấp môi.
Cà phê đen là thứ mà Hàn Di ghét nhất, nó đắng thì thôi rồi! Cậu nhìn anh, len lén le lưỡi rồi đi đến gần.
Đình Huy lúc này đặt cà phê lại chỗ cũ, anh ngẩng mặt nhìn Hàn Di vài giây rồi đứng dậy.
- Tôi đưa cậu về.
Được đối tượng mà mình đặt trong tầm ngắm chủ động đưa về nhà, Hàn Di trong lòng vui sướng, hai chân lập tức lẽo đeo theo phía sau.
Ngồi trên xe, Hàn Di bỗng dưng muốn hỏi về đêm qua. Cậu thật sự rất thắc mắc không biết Đình Huy là bị mộng xuân ám ảnh hay là...cố tình trêu cậu như vậy.
- Chú à... - Hàn Di tuy gọi Đình Huy nhưng mắt lại