Nghe đến đó, khóe miệng Vương Hoàng nhếch nhẹ, ngẩn cao mặt, ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại, Minh Nhi tức tốc chạy đến chỗ Triệu Khanh.
Cơ thể to lớn chằng chịt vết thương, cô ôm Triệu Khanh vào lòng, máu từ trên người cậu thấm qua lớp vải trắng trên người cô, có gọi đến khàng cổ Triệu Khanh cũng không tỉnh.
Người của Vương Hoàng kéo Minh Nhi ra, mang Triệu Khanh đi, cô chạy theo níu lấy em trai, Vương Hoàng lập tức gắt giọng.
" Triệu Minh Nhi, quay về nhanh cho anh!!! "
Hơi thở Minh Nhi dồn dập, nhìn Vương Hoàng bằng ánh mắt đầy hận ý, để ngoài tai lời của anh, đôi chân nhỏ cứ chạy, Vương Hoàng đội mưa đuổi theo bắt lấy tóc lôi cô về.
" Đau, Trịnh Vương Hoàng buông tôi ra! "
" Câm mồm!!! " Vương Hoàng quát tháo.
Minh Nhi tức giận giằng co, anh dùng một tay cường thế nhấc bỗng cô lên vai trở về phòng.
....
* Cạch *
Cánh cửa bị khóa trái, Vương Hoàng ném mạnh Minh Nhi lên giường, anh lúi húi từ trong tủ lấy ra sợi dây xích dài, Minh Nhi hoảng sợ bỏ chạy, Vương Hoàng lập tức đá vào chân cô ngã nhào.
Bàn tay chai sạn túm cổ áo lôi cô trở về giường, cô vùng vằng, Vương Hoàng đấm một cái vào bụng, cô ôm lấy cơn đau co quắp, Vương Hoàng dùng xích khóa chân cô lại, thô bạo cưỡng chế thay cho cô một bộ đồ khác.
Minh Nhi khóc xướt mướt, chấp hai tay vái lạy cầu xin Vương Hoàng, cho cô được gặp em trai.
Mặt Vương Hoàng lạnh tanh, hôm nay không ép cô ngoan ngoãn nghe lời anh nhất định không cho cô đi đâu.
" Vương Hoàng, tôi van anh...cho tôi ở bên cạnh Khanh đêm nay đi...em ấy đang cần tôi lắm!
Vương Hoàng, chỉ một đêm thôi, xong rồi tôi sẽ nghe theo mọi yêu cầu của anh! " Minh Nhi hèn mọn van xin.
Giọng của Vương Hoàng bỗng trầm khàn.
" Chắc chứ? "
" Tôi chắc..." Minh Nhi gật đầu lia lịa.
Ánh mắt Vương Hoàng đột nhiên hung tợn, ngón tay to dài sờ lên môi cô,càng nhìn cô khóc anh càng nổi cơn thịnh nộ, tức thì bóp chặt lấy cổ Minh Nhi đến ngạt thở.
Khi Vương Hoàng buông tay ra, cả người Minh Nhi tê liệt, anh lại chạm vào phần xương quai xanh, thủ thỉ vào tai cô ra điều kiện.
" Triệu Minh Nhi em nghe cho rõ đây!
Kể từ nay về sau, bất cứ lúc nào anh muốn chạm vào em cũng không được từ chối, kể cả những ngày đèn đỏ...
Và...em phải học cách yêu anh...nếu còn không ngoan ngoãn đừng trách anh độc ác "
Nghe xong, Minh Nhi chỉ còn biết ngậm ngùi đồng ý, lúc Vương Hoàng tháo sợi xích ra, đôi chân trần lập tức phi nhanh đến chỗ Triệu Khanh.
Cậu nằm bất động trên giường, người cậu băng bó không thiếu chỗ nào, bi thương quặn thắt trong lòng Minh Nhi cầm chặt lấy tay Triệu Khanh, lệ đẫm hai má cô tự trách, đã tự hại mình còn hại người.
Cả người Triệu Khanh run lên cầm cập, cậu đang lạnh, Minh Nhi không ngừng lay gọi, Triệu Khanh mê man, nói sảng.
" Bố ơi, đừng đánh...đừng đánh nữa...con sợ...con sẽ ngoan...
Chị...chị ơi...đau quá..."
" Khanh, chị ở đây, đừng sợ...chị bảo vệ em! " Minh Nhi trèo hẳn lên giường, ôm chặt lấy Triệu Khanh, nhỏ giọng dỗ dành, sống mũi cay cay, những ám ảnh của quá khứ dằn xé tâm can.
Triệu Khanh đáng thương, bị bố mẹ ngược đãi từ nhỏ giờ lại vì cô mà bị người khác hành hạ.
Cơ thể càng lúc càng rung mạnh, lạnh cóng, còn co giật, Minh Nhi sờ lên trán cậu, nóng như lửa đốt, Triệu Khanh đang sốt cao.
Lo sợ em trai xảy ra chuyện, ba chân bốn cẳng Minh Nhi chạy ngay tìm tới Cố Diệp Lý, khóc lóc cầu xin Diệp Lý đến cứu Triệu Khanh.
Cố Diệp Lý vội vàng sang đó kiểm tra, anh tiêm cho Triệu Khanh một liều thuốc hạ suốt, khoảng độ 15 phút sau, cậu thở nhẹ, không còn rung nhiều, cơn sốt dần hạ, xem ra cậu đã qua cơn nguy hiểm.
Minh Nhi thở phào, cúi đầu cảm ơn, đích thân tiễn Cố Diệp Lý về, trước khi đi Diệp Lý không quên dặn dò cô, cứ cách một tiếng lại dùng khăn ấm đắp lên trán Triệu Khanh giảm sốt.
" Tôi biết rồi, chào anh bác sĩ Cố! " Minh Nhi ôn nhu đáp.
Rồi, nhanh chóng quay người vào trong với em trai, cả đêm cô không ngủ, hể Triệu Khanh mê sảng cô lại ôm lấy cậu, hành động ấy lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Trịnh Vương Hoàng ở bên ngoài nhìn lén, tay vò thành nấm đấm, biết Minh Nhi và Triệu Khanh là chị em ruột, nhưng cử chỉ thân mật quá độ đến mức anh phải phát ghen, chân giẫm mạnh lên cỏ, Hoắc Đường bên cạnh hết lời khuyên anh mới chịu về phòng nghỉ ngơi.
Đến giữa trưa hôm sau, Triệu Khanh tỉnh dậy, điều đầu tiên cậu làm là đưa đôi mắt tìm kiếm chị gái, Minh Nhi nằm cạnh nhìn cậu bằng vẻ mặt bồn chồn, cậu ôm ngay lấy cô.
" Chị ơi, em sợ quá..."
Minh Nhi lật đật vỗ về, bàn tay vuốt vuốt lấy mái tóc đen nhánh, xoa vào tấm lưng lớn, Triệu Khanh khóc lớn, nghẹn ngào kể lể.
" Chị ơi, có phải em không ngoan không? Sao...sao anh rể lại...cho người