* È è *
Tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức Minh Nhi tỉnh ngủ, bây giờ đã là 9h sáng, hai tay bị cắt hôm nay đau rất nhiều.
Ngay cả kéo chăn ra khỏi người cũng khó khăn chứ đừng nói tới chuyện tập thể dục buổi sáng.
Bấy nhiêu đó vẫn chưa tồi tệ bằng việc chạm vào nước rửa mặt mũi, nghĩ thôi từng thớ thịt đã đau xé tận tâm can, Minh Nhi thở dài oán thán.
" Ai bảo làm phu nhân nhà giàu sẽ sung sướng! "
* Cạch * cánh cửa bất ngờ bật vào, Thẩm Mi bước đến cúi đầu cung kính trước Minh Nhi.
" Thiếu phu nhân người dậy rồi ạ? " giọng cô nhỏ nhẹ rót vào tai.
" Ừm...!" Minh Nhi gật nhẹ đầu.
Biết cô không thể tự mình sửa soạn, Thẩm Mi giúp cô một tay, rửa mặt thay quần áo, Minh Nhi rất thích sườn xám, Thẩm Mi chọn một chiếc cách tân màu xanh thẩm mặc lên người cô, còn điểm lên tóc cô một cái nơ xám to đùng.
Nhìn Minh Nhi chẳng khác nào một vị tiểu thư đài các thay vì là phu nhân quyền quý.
" Thiếu phu nhân ở đây chờ em một chút, em đi lấy đồ ăn sáng cho người nhé "
" Ừm " Minh Nhi đáp, giọng u buồn vô cùng, bóng dáng nhỏ nhắn trong chốc lát biến mất tâm.
Tiếng ồn bên ngoài làm lỗ tai Minh Nhi lùng bùng, cô tò mò vén nhẹ rèm cửa sang nhìn ra bên ngoài.
Thấp thoáng đằng xa có bóng người đào bới gì đó, Minh Nhi nheo mắt chăm chú xem mà không hề nghe thấy tiếng mở cửa, Thẩm Mi quay vào, dí sát lại gần làm cô giật thót tim, xém chút hất đổ thức ăn trên tay Thẩm Mi.
" Thiếu phu nhân người đang làm gì vậy? " Thẩm Mi nghiêng nghiêng cái đầu, hai mắt hướng theo nơi Minh Nhi nhìn.
" Ah...không...không gì...bên ngoài ồn ào quá nên tôi tò mò xem thử! " cái miệng anh đào nở nụ gượng gạo, Minh Nhi lật đật ngồi xuống ghế, Thẩm Mi theo bước cô, đặt thức ăn lên bàn.
Nhìn cách Minh Nhi ăn có chút khó khăn, cầm muỗng tay nào cũng run bần bật, Thẩm Mi ân cần giúp Minh Nhi đút từng muỗng cơm.
Cô cố nuốt thức ăn, chau mày dò hỏi Thẩm Mi.
" Thẩm Mi à...bên ngoài làm gì ồn ào dữ vậy? "
Thẩm Mi nghe câu hỏi, dừng tay một lúc, chầm chậm thưa chuyện với Minh Nhi, cô còn không quên chỉ ra phía cửa sổ.
" Thưa...hôm qua khi thiếu phu nhân ngã xuống hồ, thiếu gia lo thiếu phu nhân sẽ lần nữa xuống đó...nên...ngài ấy cho thợ lấp nó lại làm thành vườn hoa hồng cho thiếu phu nhân đó ạ "
" Thật sao? "
Hai mắt nâu tròn xòe, vẻ mặt Minh Nhi không khỏi kinh ngạc, vì một lần lỡ chân ngã xuống hồ mà Trịnh Vương Hoàng cho sang bằng cả một hồ nước lớn thành vườn hoa hồng.
Trịnh Vương Hoàng làm như vậy có phải là có phần hơi quá không? Minh Nhi thầm nghĩ.
Khóe miệng bất giác nhếch nhẹ một bên, hở cả lợi chiếc răng nanh, càng lúc cô càng thấy sợ Vương Hoàng, ngày xưa ôn nhu dễ hiểu biết nhường nào giờ đây anh ta tâm cơ khó đoán, thêm cái bá đạo không ai bằng.
" Thiếu phu nhân mời người..." Thẩm Mi lại dâng muỗng cơm tới miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh Nhi, cái miệng nhỏ há to theo quán tính, chẳng mấy chốc mâm đồ ăn ngon lành hết sạch sẽ.
Thẩm Mi dọn dẹp định quay ra ngoài nào ngờ Minh Nhi lên tiếng làm chân khựng lại.
" Hôm qua...ai đã cứu tôi thế? "
* Ực * Thẩm Mi nuốt một ngụm nước bọt, bối rối, Trịnh Vương Hoàng đã có dặn trước không được tiết lộ chuyện ai đã cứu Minh Nhi, vì anh không muốn cô dính líu tới Trịnh Bằng Anh.
Thế nhưng, đứng trước ánh mắt dò xét của Minh Nhi, Thẩm Mi không đủ xảo trá nói dối cô.
" Là nhị thiếu gia ạ..." Thẩm Mi gục mặt xuống nền nhà, hai bàn tay cọ cọ vào nhau.
Minh Nhi không cần hỏi cũng biết Thẩm Mi đang gặp vấn đề gì, tốt nhất biết thì nên để trong lòng.
Để không gây khó xử cho Thẩm Mi, cô cố ý lách qua chuyện khác.
" Thiếu gia định trồng loại hoa hồng nào thế? " Minh Nhi nghiêng đầu, gương mặt ngây thơ chờ đợi câu trả lời từ Thẩm Mi.
Thẩm Mi bất giác bối rối lần nữa, chính cô cũng không rõ chủ nhân tôn quý của cô muốn trồng loại hoa hồng gì?
" Em...em...không rõ ạ " Thẩm Mi ngập ngừng.
Minh Nhi liền cười khẩy, sải bước tới chỗ Thẩm Mi vỗ nhẹ lên vai cô ấy vài cái, ra hiệu cho phép lui đi.
" Vương Hoàng anh thật lắm chiêu trò!!! " cô làu bàu.
Biết cô vốn rất thích hoa hồng, Vương Hoàng đoán trước hình nền Minh Nhi sẽ hỏi tới loại nào được trồng, anh cố ý không nói với Thẩm Mi hòng dụ Minh Nhi tự động tìm tới chính miệng yêu cầu anh trồng loại mà cô thích.
" Vương Hoàng chết bầm mơ đi tôi tìm tới anh " Minh Nhi thầm mắng.
Giây sau bất chợt đầu óc nhớ tới lời Trịnh Bằng Anh, phải tìm cách đưa Triệu Khanh theo ở buổi tiệc, sẵn có cơ hội xin xỏ này Minh Nhi định sẽ dụ ngược lại Vương Hoàng.
Tuy nhiên, bây giờ chưa phải là lúc để Minh Nhi tìm đến anh, nóng vội rất dễ bị Vương Hoàng nghi ngờ, cô cứ thong thả dạo chơi cho anh nóng ruột