Giang Tuyết Tuyết chết không nhắm mắt, cô chưa thể thực hiện được lời hứa với Minh Nhi, ra đi trong sự uất hận.
" Tuyết Tuyết! không! " lòng Minh Nhi đau như cắt, bạn thân chết ngay trước mắt, tâm can cô như bị xé nát, nước mắt lưng tròng trong tuyệt vọng.
" Cô ta ở kia mau bắt lấy cô ta " tiếng của Trịnh Bằng Anh vọng đến.
Giang Tuyết Tuyết chết rồi cô không thể cứ ngồi lì ra đó, nhanh chóng hoàn hồn, hai chân vực dậy cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, cô phải tìm được Triệu Khanh, cùng cậu rời khỏi nơi kinh hoàng này.
Trịnh Bằng Anh và vài tên thuộc hạ đến nơi thì chỉ thấy cái xác của Giang Tuyết Tuyết, hắn giẫm đạp lên xác cô, khẽ nhếch mép, còn nhổ cả nước bọt lên đó, lẩm bẩm.
" Ha! trò này vui thật, Triệu Minh Nhi tôi xem cô chạy được bao xa "
Nói rồi, hắn lập tức lớn tiếng cho thuộc hạ tiếp tục truy bắt Minh Nhi, bấy giờ Minh Nhi lạc trong rừng không rõ địa hình còn lạc cả em trai, đi mãi lại ra đường lớn, căng thẳng quá mức mà vấp ngã.
Đầu chẳng may va đập vào tảng đá bên lề đường, cô choáng váng bắt đầu sinh ra ảo giác, thấy Triệu Khanh đang nắm lấy tay cô, gọi tên cô không ngừng.
" Khanh đừng đi, đừng đi em à "
Cuối cùng, Minh Nhi ngất đi, ngay lúc đó một con xe bất ngờ lao tới dừng ngay trước người cô, tài xế trong xe liền ngó ra.
" Thưa lão gia, có một cô gái chắn ngang đường đi ạ "
Tài xế vội ra khỏi xe xem tình hình, gấp gáp báo tin.
" Lão gia, cô ấy bị thương rồi, hình như bị người ta đuổi giết "
Một ông lão bên trong nghe được chậm rãi rời khỏi xe, dáng vẻ ông vô cùng phúc hậu với bộ râu dài bạc trắng tựa như tiên ông.
Ông chính là Đới Cảnh, chủ buông gốm nổi tiếng ở Anh Quốc và cũng là bạn thân của ông nội Trịnh Vương Hoàng, lúc Trịnh Vương Kiến mất Đới Cảnh không thể kịp về dự lễ tang.
Cho nên, ông không hề biết tới người trước mặt lại là cháu dâu của Trịnh gia.
Tới tận bây giờ ông mới có cơ hội đến thăm mộ người bạn già, không ngờ trời xui đất khiến trên đường trở về ông lại vô tình gặp được Triệu Minh Nhi, cả người cô bết màu, quần áo xộc xệch, hai chân toàn vết trầy xước của cây cỏ, còn chưa kể tới những vết thương khác, thân nữ nhi lại ở trong rừng một mình vào ban đêm chắc chắn đã gặp phải bọn côn đồ.
Đới Cảnh vốn là người giàu lòng lương thiện, thấy vậy không chút nghĩ ngợi mà bảo người đưa cô lên xe.
Trong lúc vội vã, vòng tay của cô vô tình vướng vào tà áo tài xế mà rơi xuống đường.
Chiếc xe lăn bánh vụt mất trong đoạn đường tối, Minh Nhi được cứu và thất lạc với em trai.
Bấy giờ, Triệu Khanh chạy mãi xui xẻo lại đụng mặt Trịnh Bằng Anh, tinh thần của cậu đang rất hoảng loạn thấy hắn chĩa súng về phía mình chỉ biết gào thét gọi chị gái.
" Chị ơi, chị, cứu em với " cậu giật lùi người đến nổi té ngã ra đất, Trịnh Bằng Anh chậm rãi tiến lại gần, giở giọng khinh miệt cậu.
" Ôi thằng khờ, chạy đi, chạy đi nào " hằn bắn vào chân Triệu Khanh, tiếng hét thất thanh vang ó trời, cậu đau đớn run rẩy ôm lấy chân, càng khóc lóc kêu gào thảm thiết Trịnh Bằng Anh càng thêm điên cuồng.
Hắn thích thú với việc dày vò con mồi chịu đau đớn sống không bằng chết hơn so với việc một phát lấy đi mạng sống, nhìn Triệu Khanh xướt mướt cầu xin, hắn không chút nhân từ bắn tiếp vào chân còn lại, sau đó là hai tay đến khi Triệu Khanh nằm bất động trên đất, miệng không còn kêu được nữa hắn mới ngạo nghễ chuẩn bị kết liễu cậu.
Tiếng * pằng * vang lớn lần nữa.
Bất thình lình Trịnh Bằng Anh bị bắn một phát vào ngay cánh tay cầm khẩu súng, nó theo quán tính mà rơi xuống đất, hắn đau đớn ôm lấy cánh tay đầy máu còn chưa kịp phản ứng Vương Châu Nhi từ đâu lao tới tặng một cước vào ngay mặt hắn.
Lực đá mạnh khiến hắn ngã chổng vó, Vương Châu Nhi tay cầm khẩu súng tỉa chĩa ngay vào đầu khi hắn vừa nhón người lên.
" Trịnh Bằng Anh, Triệu Minh Nhi đang ở đâu? " Châu Nhi hùng hổ dí súng sát vào đầu Trịnh Bằng Anh.
Hắn chẳng những không có một chút sợ hãi còn cười phá lên, giọng bỡn cợt chọc tức Châu Nhi.
" Con đ.
iếm như mày được quyền lên tiếng hỏi tao sao? " hắn phỉ nhổ ngay trước mặt Châu Nhi.
Phút chốc, cô không kiềm chế được