Trên đường đến Trịnh gia, Minh Nhi không ngừng suy nghĩ về việc cô phải đối mặt với ác ma một lần nữa, sự sợ hãi, lo lắng lấp đầy tâm trí.
Đến khi ngừng xe ở cổng lớn cô vẫn do dự không muốn cất bước.
Hoắc Đường sớm đã đứng sau khung sắt chờ đợi một lúc lâu, cô nhắm mắt thở dài não nề, bật điện thoại lên, sắp 12h rồi cô bắt buộc phải hành động.
Minh Nhi rời khỏi xe, định nhấn chuông cửa nào ngờ nó cánh cổng lớn lại tự động mở, trước mặt cô là Hoắc Đường đang nghiêm trang đón cô.
" Đới tiểu thư, chủ nhân biết người sẽ tới nên bảo tôi ra đón người " ông cúi đầu cung kính, nép người sang một bên, giơ tay trái ra mời Minh Nhi vào.
" Làm phiền ông dẫn đường " cô cất giọng đạm mạc.
Bước chân nặng nề lê lết theo Hoắc Đường, đi qua từng ngóc ngách, mọi cảnh vật trong Trịnh gia không hề thay đổi, hệt như bảy năm về trước khi cô còn ở đây.
Càng đi từng lớp lớp da gà của cô nổi lên, màn đêm và khí lạnh bao lấy nỗi sợ khiến cô như muốn ngừng thở.
Dù nơi đây đã thay người mới hoàn toàn, tươi cười mỗi khi bước qua nhưng đôi với Minh Nhi, tù giam thì vẫn mãi là tù giam!
Cô được đưa tới một căn phòng ở phía Đông, khi Hoắc Đường vừa mở cửa, cảnh tượng trước mặt làm gương mặt cô xám xịt.
Trên bàn đầy những vỏ chai rượu vang lăn lóc, mùi nồng nặc sộc thẳng vào khoang mũi, Trịnh Vương Hoàng với gương mặt kiêu hãnh, một tay cầm ly rượu lắc lư, một tay ôm eo một cô gái có gương mặt hao hao với cô.
Người đó không ai xa lạ chính là Ôn Mặc Di, Vương Hoàng cố tình gọi ả đến để chọc tức Minh Nhi.
Dĩ nhiên, cô đã quá quen với các hành xử kia, cho dù Vương Hoàng có gọi hàng tá mĩ nhân tới cô cũng sẽ không có một chút cảm giác ghen nào, thay vào đó là sự kinh tởm cô dành cho anh.
" Đới tiểu thư, mời người vào trong " Hoắc Đường cúi người cung kính gọi.
Hơi thở của Minh Nhi nặng trịch, cô lấy hết dũng khí sải bước đi vào, cánh cửa lập tức đóng chặt.
Thứ đầu tiên cô nhận được khi vào trong là ánh mắt của Ôn Mặc Di đang nhìn cô bằng hình viên đạn, cứ như cô có thù tám kiếp với ả.
" Trịnh Tổng à, anh bảo em đến đây sao còn gọi thêm người khác nữa vậy? Chẳng lẽ anh sợ em không hầu hạ anh nổi sao? " Mặc Di õng ẹo, nhíu mày giận dỗi.
Mà, Trịnh Vương Hoàng chẳng buồn quan tâm ả, coi ả như không khí thẳng thừng đẩy ả sang một bên, anh đặt ly rượu xuống bàn, lắc cánh tay đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe Ref.
" Đới tiểu thư, em trễ 2 phút rồi, đã qua bảy ngày...hãy về đi " Vương Hoàng liếc nhìn đồng hồ, cất giọng sắc đá, xong lại lạnh lùng đáu mắt sang Minh Nhi.
Rõ ràng anh đang cố tình làm khó người khác, Minh Nhi khi đặt chân vào Trịnh gia chưa đến 12h, do Hoắc Đường dẫn cô đi lòng vòng nên mới trễ nải thời gian.
Vậy mà, anh lại dùng lí do đó ức hiếp cô, nhìn anh hếch mặt mà cô tức đến ứa gan, nhưng nghĩ đến Đới gia, cơ mặt có nhăn nhó cỡ nào cũng phải giãn ra.
" Trịnh Tổng...tôi chỉ trễ 2 phút, có thể du di cho tôi không? " Minh Nhi cố kềm cơn tức xuống, mềm giọng năn nỉ anh, hôm nay cô không thể trở về tay trắng.
Khóe miệng Trịnh Vương Hoàng nhếch nhẹ, với một câu nói đơn giản như vậy anh nào chịu chấp nhận, còn muốn trêu Minh Nhi thêm một chút nữa lại tiếp tục gây khó dễ.
* Hơi * anh giả vờ thở dài, chuyển hướng ánh nhìn sang Ôn Mặc Di, cười ôn nhu, ả còn tưởng anh sẽ gọi ả qua, nhưng ả sẽ không thể ngờ lời anh sắp thốt ra sẽ khiến ả hoang mang.
" Chậc " Vương Hoàng tắc lưỡi, tay che lấy miệng, bàn tay còn lại của Vương Hoàng gõ ngón tay giục giã lên mặt bàn, cái đầu chếch sang một góc 45°.
" Khó thật, Đới tiểu thư, em thấy rồi đấy...có một mĩ nữ đang ở đây, tôi không thể đuổi người ta về được,...mà...
Cũng không nỡ để em về...nhưng mà đêm nay tôi chỉ tiếp một người duy nhất thôi...phải làm sao đây? "
Sau tiếng nói ấy, không một chút trừng trừ, đoạn Minh Nhi cầm lấy chai rượu đập vỡ phần dưới, những mảnh vụn văng tứ tung, tạo nên âm thanh vụn vỡ chói tay, cô cầm chắt cổ chai đầy những mũi sắc nhọn chĩa về phía Ôn Mặc Di.
Minh Nhi tiến đến gần, chau mày, gằn giọng với ả.
" Xin lỗi cô, hôm nay tôi nhất định phải mượn Trịnh Tổng của cô một đêm, làm phiền cô nhường anh ta lại cho tôi! "
Mảnh thủy tinh sắc bén xẹt qua người Ôn Mặc Di khiến ả giật mình lùi người ra xa, mà hành động vừa rồi làm Vương Hoàng không khỏi kinh ngạc, cứ ngờ Minh Nhi sẽ quỳ xuống năn nỉ anh, ai dè cô chơi lớn uy hiếp người khác.
" Con điên này, bỏ cái chai xuống, mắc mớ gì tao phải nhường Trịnh Tổng cho mày? " Ôn Mặc Di quát tháo, dùng cái miệng chanh chua không sợ ai áp chế, thế nhưng hai chân run rẩy suýt té lại đang bán đứng biểu cảm của ả.
Không một chút do dự, Minh Nhi lao đến gần dí sát cổ chai sắc lẹm vào người Ôn Mặc Di, tí nữa cắt cả thịt ả, hùng hổ mà hâm dọa.
" Cô không đồng ý tôi rạch nát mặt