Minh Nhi say giấc vô tình mơ về quá khứ bảy năm về trước, khi đó cô chỉ mới 17 tuổi.
Vào một buổi chiều tà, Minh Nhi theo thường lệ phải nương qua con hẻm vắng nối đến nhà cô để về, bất ngờ tiếng khóc * thút thít * từ trong ngỏ cục phát ra làm cô chú ý.
Tính tò mò trong máu trỗi dậy, cô hướng về phía đó thăm dò, trước mắt cô là một cô gái ăn mặc luộm thuộm đang khóc, còn có một người đàn ông cao to trùm kín mít từ đầu tới chân cầm theo cây gậy đứng trước - đó là Trịnh Vương Hoàng.
Minh Nhi khi ấy tưởng cô gái bị d.âm tặc x.âm hại không nói nhiều lời quăng hẳn chiếc cặp trong tay về phía người đàn ông khiến anh bất ngờ ngã nhào, cô hổ báo tung từng cú đá vào bụng anh.
Bình thường Vương Hoàng rất cảnh giác và nhạy bén, không dễ dàng gì mà động vào được anh, vậy mà hôm nay gặp phải cô gái trước mặt anh cứ như bị ai đó trói chặt tay chân, không một chút phản kháng, chịu đòn cố thủ dưới đất.
Cô gái kia hốt hoảng nhanh chóng giữ Minh Nhi lại.
" Dừng lại đi "
" Tên d.âm tặc dám h.ãm hiếp con gái nhà lành! " Minh Nhi đánh mắng không ngừng, đẩy cả cô gái kia ra, nhảy bổ vào người Trịnh Vương Hoàng, trực tiếp đè lên người anh không chút do dự định đấm vào mặt anh, cô gái kia bỗng la lên làm Minh Nhi hóa đá.
" Này cô, đó không phải d.âm tặc!
Là người ta cứu tôi đó! "
Cái miệng anh đào méo xệch, Minh Nhi được một pha hố nặng, cô nhăn mặt nhanh chóng rời khỏi người Vương Hoàng, cúi đầu xin lỗi, Vương Hoàng lúc này mới tháo chiếc khẩu trang để lộ gương mặt tuấn mĩ, cặp mắt lãnh khốc, đẹp tựa như tượng tạc không góc chết, mỉa mai Minh Nhi.
" Cô nhìn tôi có chỗ nào giống d.âm tặc à?
Không hỏi rõ đầu đuôi đã nhào vô đánh người chẳng khác nào phường chợ búa! "
" Tôi...
Xin lỗi...là tôi sai! " Minh Nhi bị mỉa mai, ấm ức cúi đầu, đúng là lỗi do cô nhưng anh có cần nói như không?
Trịnh Vương Hoàng phớt lờ chẳng ngó ngàng gì tới cô, anh bước tới dặn dò cô gái kia vài câu rồi mới quay sang tính sổ với cô.
" Tên cô là gì? " anh lạnh giọng hỏi.
Triệu Minh Nhi ấp úng, nhìn sắc mặt đằng đằng sát khí có chút run sợ, phải đợi vài giây cô mới dám nói tên mình ra.
Vương Hoàng đột nhiên ép cô vào một góc, dây buộc tóc tự dưng đứt ngay vào lúc đó, mái tóc nâu xõa xuống, nhịp nhàng bay nhẹ trong gió, anh chưng hửng một lúc mới thỏ thẻ vào tai cô.
" Cô đánh tôi bầm giập như thế này...đền sao đây? "
" Ummm...tôi không có nhiều tiền...chỉ còn đúng 10 tệ anh cầm lấy đỡ đi! " Minh Nhi cúi gầm mặt xuống, hai tay đưa những tờ tiền lẻ cũ rích ra trước mặt Vương Hoàng.
Anh cười khẩy một cái, cô gái này thật biết đùa, anh đâu có nghèo tới mức phải nhận tiền lẻ từ cô! Vương Hoàng cầm lấy số tiền bỏ lại vào cặp Minh Nhi, đột ngột kéo lấy cô đi thật nhanh.
Minh Nhi sợ hãi la toáng lên " Nè, anh định làm gì vậy? Tôi đưa tiền cho anh là được mà...tôi không muốn bị bỏ tù đâu...!"
Gương mặt cô trắng bệt không còn một giọt máu làm Vương Hoàng cười không khép được miệng, xua xua tay mình.
" Yên tâm, tôi không làm vậy đâu, thấy cô là người thẳng thắn dám ra tay nghĩa hiệp nên định mời cô một bữa ăn thôi "
Nghe xong, Minh Nhi thở phào một hơi nhẹ nhõm, may chỉ là mời một bữa ăn, thấy người đàn ông trước mặt có vẻ thành thật.
Vừa nãy cũng do cô có lỗi, anh có lòng cô không nỡ từ chối, vui vẻ đồng ý theo anh.
Cả hai đến một quán lẩu bình dân, vừa ăn vừa nói chuyện rất hợp ý, Minh Nhi biết được tên của anh và biết được anh nhỏ hơn cô 2 tuổi.
Cách xưng hô tức thì thay đổi, cô và Vương Hoàng từ sau vụ việc đó mà thành bạn với nhau, Minh Nhi có gì cũng kể cho Vương Hoàng ngay cả chuyện gia đình và tình yêu cũng không giấu diếm, ngược lại Vương Hoàng rất kiệm lời với cô về chuyện riêng.
Đa phần, mỗi lần gặp nhau cả hai chỉ đi ăn nhậu như những người bạn bình thường, phải đến hai năm sau Minh Nhi với Vương Hoàng chính thức trở thành bạn thân của nhau.
Khi ấy, Vương Hoàng mới thật sự cởi mở với cô.
Tình bạn của họ càng lúc càng tăng theo thời gian, thân tới mức phải gọi là trên tình bạn dưới tình yêu.
Bước sang năm thứ 4, trong một lần chẳng may Vương Hoàng để quên ví tiền, Minh Nhi cầm nó đuổi theo, khi thấy anh lên con xe sang trọng, lúc đó Minh Nhi mới biết được thân thế của anh, cô đã rất sốc xen kẽ thất vọng, còn cạch mặt Vương Hoàng.
Tưởng chừng tình bạn mấy năm trời sẽ chấm dứt, nào ngờ anh tìm đến thành khẩn cầu xin sự tha thứ, vì một phút yếu lòng Minh Nhi đã bỏ qua cho anh.
Đối với Vương Hoàng, cô có cái nhìn khác về anh, cảm nhận được anh không xấu xa như những kẻ cô từng thấy, anh tốt bụng, chưa bao giờ đối xử với người khác tệ bạc, còn hay giúp đỡ người nghèo.
Đó là lí do Minh Nhi tiếp tục chấp nhận người bạn giàu có này và xem Vương Hoàng như một ngoại lệ duy nhất.
Thỉnh thoảng, Minh Nhi gặp khó khăn về tiền bạc, cô sẽ ngỏ ý mượn Vương Hoàng, anh lúc nào cũng luôn sẵn lòng giúp Minh Nhi mọi lúc.
Đến năm thứ bảy của tình bạn, chị