Hai tháng sau, từ ngày trở về Trịnh gia, vì được chăm bẵm kĩ càng, Minh Nhi tăng cân nhanh chóng, từ một người ốm yếu gầy gò bỗng chốc đầy đặn hẳn lên.
Không chỉ riêng cô mà hai con của cô cũng no tròn béo ú, từ khi nhận lại bố ruột chúng ngày nào cũng tươi cười, hiếu động, đôi lúc được Vương Hoàng cưng chiều quá mức mà theo cả phe anh mỗi khi anh lỡ chọc giận Minh Nhi.
Kim đồng hồ chỉ vào 10h tối, phòng của hai đứa nhỏ, tiếng hát ru của Minh Nhi vang vọng, bọn trẻ ngủ say trên giường.
Vương Hoàng rón rén mở cửa đi vào, Thẩm Mi lập tức nép mình sang một bên, anh vội ôm lấy Minh Nhi từ đằng sau, lí nhí hỏi.
" Minh Nhi, hai con ngủ chưa? "
Minh Nhi " suỵt " nhẹ một cái, gật đầu ra hiệu cho Vương Hoàng, xong cô lại ngoắt ngoắt Thẩm Mi đến trông chừng hai đứa nhỏ, rồi cô lén lút mau chóng trở về phòng cùng Vương Hoàng.
Hơn một tuần nay, hai đứa nhỏ liên tục đòi Minh Nhi sang hát ru cho chúng ngủ, do hôm trước chúng bị Triệu Khanh dụ dỗ coi phim ma dẫn tới ám ảnh mỗi đêm không dám ngủ, phải thấy mặt mẹ chúng mới ngoan ngoãn nhắm mắt.
Rất may, chúng ngủ rồi là sẽ ngủ thẳng một giấc đến sáng không quấy phá, chỉ có điều Minh Nhi cực kì mệt mỏi khi phải hát liên tục trong suốt 2h đồng hồ.
Cô trở về rệu rã đến nổi không muốn bước, nằm vật trên giường, ngay cả tắm rửa cô cũng chẳng buồn làm, Vương Hoàng thương cô, tự biết thân ẵm cô vào phòng tắm, đích thân anh kì cọ sạch sẽ cơ thể cho cô.
Chẳng bao giờ anh để cô động đến một móng tay, đến lúc tắm xong anh cũng tự tay sấy tóc cho cô.
Mấy ngày nay bị con làm phiền, cả hai chưa có đêm nào mặn nồng, Vương Hoàng thật sự không kiềm chế được nữa, vừa đặt máy sấy xuống anh đã vội bồng cô lên giường, chẳng nói chẳng rằng tuột bỏ chiếc khăn quấn quanh người cô.
" Vương Hoàng, anh làm gì vậy? " Minh Nhi nhăn mặt, cản tay anh lại.
" Chúng ta hâm nóng tình cảm một chút " anh gạt tay cô cúi đầu hôn ngấu nghiến môi anh đào, tham lam hút sạch mật ngọt đến nổi hai mắt cô trợn trắng mới chịu buông môi cô.
Hai má cô đỏ bừng, cố dùng sức lực yếu đuối đẩy tấm thân rắn chắc ra khỏi người, Vương Hoàng như bức tường thành, bá đạo ấn chặt hai tay cô xuống đệm.
" Tiểu nhân ngư, chỉ một chút thôi,...anh hứa không làm lâu đâu, em chỉ cần nằm thôi..." anh nhỏ giọng xin xỏ.
Cuối cùng, Minh Nhi siêu lòng, gật đầu đồng ý, anh như con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày, vồ lấy cặp ngực căng mẩy, vần vò, dây dưa suốt nhiều phút.
Anh chọc ghẹo cho vùng kín bên dưới k.ích thích, chỉ mới dạo đầu vài phút ngắn anh đã nóng lòng mà chiếm đoạt cô, luận động kịch liệt tựa hồ như bao nhiêu sự kiềm nén anh điều bung ra hết vào lúc này.
Từng cái đẩy đâm thật sâu và thật mạnh, Minh Nhi nhăn mặt tiếp nhận, cong người phối hợp cùng anh, bỗng dưng bụng cô truyền tới một cơn đau lên dữ dội, quặn thắt như dây thừng xiết chặt, cô la lên từng tiếng gấp gáp.
" Vương Hoàng...dừng lại, em đau quá..." mặt Minh Nhi tái mét không còn một giọt máu.
Vương Hoàng hốt hoảng vội rút thứ kia ra, đập vào mắt anh là một màu đỏ phía dưới chăn, Minh Nhi ôm bụng quằn quại, mồ hôi lạnh phủ đầy trán.
" Minh Nhi, Minh Nhi, em sao vậy? " Vương Hoàng hoang mang, đỡ lấy người Minh Nhi.
Cô nắm chặt tay anh, nghiến chặt răng, khó khăn nói từng chữ.
" Em đau quá...đau lắm..."
Không một chút do dự, Vương Hoàng mặc tạm chiếc quần short, quấn Minh Nhi vào trong chăn, ba chân bốn cẳng chạy một mạch đến chỗ Cố Diệp Lý.
Còn chưa thấy người tiếng hét của Vương Hoàng bên ngoài đã kinh động đến Diệp Lý, bắt buộc anh phải ra ngoài xem tình hình.
" Diệp Lý, cứu người, mau cứu người đi " anh hớt hải chạy xộc vào trong phòng khám, xém chút nữa đụng ngả Cố Diệp Lý, anh nhanh chóng vào trong đặt Minh Nhi lên giường bệnh, gấp gáp yêu cầu.
" Diệp Lý, cứu Minh Nhi, cứu Minh Nhi đi...cô ấy, cô ấy chảy máu nhiều lắm..." Vương Hoàng chỉ tay xuống phần thân dưới của Minh Nhi.
Máu từ bên trong chảy ra hai chân, Diệp Lý vội vàng đuổi Vương Hoàng ra ngoài, mình anh cùng phụ tá ở trong đó suốt 1h đồng hồ tiến hành sơ cứu.
Vương Hoàng sốt ruột đứng ngồi không yên, cứ cách vài phút anh lại ngó qua khe cửa.
....!
* Cạch * cánh cửa mở ra, Cố Diệp Lý chưa kịp thở Vương Hoàng đã sốt sắng chạy tới tra hỏi anh.
" Diệp Lý, Minh Nhi sao rồi? "
Cố Diệp Lý chau mày, " hơi " một tiếng, đôi liếc ngang liếc dọc Vương Hoàng làm anh lại thêm lo lắng, anh túm lấy