Đới Khởi Nam làm trái lệnh, đưa Đới Miên Miên đến đó, hắn đứng ở xa quăn đá vào trong, muốn lũ chó sủa lên dọa Miên Miên sợ.
Không may, cửa chuồng bung ra, từng con chó dữ nhào tới cắn xé cô bé điên cuồng, Đới Khởi Nam bị cảnh trước mắt làm cho kinh người đứng chết trân tại chỗ, Đới Cảnh khi nghe tiếng la hét tức tốc đến đó.
Đới Khởi Nam làm trái lệnh, đưa Đới Miên Miên đến đó, hắn đứng ở xa quăn đá vào trong, muốn lũ chó sủa lên dọa Miên Miên sợ.
Không may, cửa chuồng bung ra, từng con chó dữ nhào tới cắn xé cô bé điên cuồng, Đới Khởi Nam bị cảnh trước mắt làm cho kinh người đứng chết trân tại chỗ, Đới Cảnh khi nghe tiếng la hét tức tốc đến đó.
Tình cảm của hắn với Đới Cảnh dần cũng rạn nứt, mãi khi hắn lên 18 tuổi được đưa đi du học và trở về khi 23 tuổi thì mọi thứ mới bình thường trở lại.
Ông đã muộn một bước, thứ đang đập vào mắt ông là xác cháu gái bị cắn xương thịt lẫn lộn, máu nhuộm khắp nơi, Miên Miên đã tắt thở hoàn toàn, cô bé chết rồi.
Có một lần, vô tình Âu Dương Nhiên đã nhìn thấy hắn lúc ngủ mơ ác mộng, tự trách bản thân đã không yêu thương, bảo vệ em gái đúng nghĩa một người anh thực thụ ngay trong phòng, rồi lại cười hô hố như kẻ tâm thần.
Từ sau lần đó Âu Dương Nhiên đã sinh lòng nghi ngờ, do ông không có đủ bằng chứng nên không thể phán đoán Đới Khởi Nam mắc bệnh.
Về sau, sự xuất hiện của Minh Nhi đã thay đổi mọi thứ, khi cô làm em gái nuôi của Đới Khởi Nam, cảm xúc của hắn càng cất giấu kĩ hơn, tình cảm hắn dành cho cô hệt như một người điên yêu khiến Âu Dương Nhiên còn cho rằng những nhận định trước đây là sai hoàn toàn.
Đến tận bây giờ, khi Âu Dương Nhiên đã quan sát kĩ, hắn gần đây mỗi lần muốn c.ưỡng bức Minh Nhi đều không thành công.
Chứng tỏ, hắn chỉ coi cô là em gái, hắn không thể vượt quá giới hạn anh em mà ép bức cô làm vợ.
Mà, thứ tình yêu mà hắn đinh ninh từ trước đến giờ chính là tình anh em!
Minh Nhi nghe xong không khỏi kinh ngạc, bấy giờ cô mới nghĩ lại mọi hành động mà Đới Khởi Nam đối với cô, tuy miệng hắn nói yêu cô nhưng chưa bao giờ hắn có động thái giống với một người yêu thầm, nó giống với một người anh bảo vệ em gái hơn.
Hóa ra, từ trước đến giờ Đới Khởi Nam bị nhầm tưởng giữa tình yêu với tình cảm anh em khiến hành động của hắn lẫn lộn cảm xúc.
Mà chính Minh Nhi cũng không nhận ra điều đó, tưởng rằng hắn là một kẻ điên cuồng, tàn bạo muốn độc chiếm cô.
Phải đến khi Âu Dương Nhiên kể ra hết Minh Nhi mới biết rõ Đới Khởi Nam là người như thế nào, chính sự phân biệt tình cảm của bố mẹ đã khiến Đới Khởi Nam trở thành kẻ tội đồ.
Minh Nhi cũng từng bị bố mẹ ghẻ lạnh, cô hiểu cảm giác cô độc và buồn tủi của Đới Khởi Nam, càng hiểu cảm giác khi chính mình hại chết người thân, đã kích lớn như vậy làm sao Đới Khởi Nam không bị ám ảnh.
Nhưng, dù nói thế nào, hắn cũng không nên cố chấp ép uổn Minh Nhi làm vợ trong khi hắn không rõ tình cảm của chính bản thân.
Cô càng không thể ở bên cạnh một quỷ dữ, nếu còn tiếp tục chỉ sợ hắn cuồng tín sẽ thực sự c.ưỡng hiếp cô để giữ cô ở bên cạnh, hoặc có thể làm điều gì đó man rợ hơn.
" Nhiên, ông đưa cháu rời khỏi đây được không?...xin ông...!" Minh Nhi ngồi dậy, dập đầu năn nỉ.
Âu Dương Nhiên đâu nỡ nhìn cô bị hành hạ, càng không muốn Đới Khởi Nam dần lún sâu vào con đường tội lỗi.
Sau cùng, ông quyết định thỏa hiệp giúp Minh Nhi trốn.
Vào ngày mai, Đới Khởi Nam sẽ ra ngoài bàn công việc với bọn vượt biên, Âu Dương Nhiên sẽ lợi dụng thời cơ, cộng thêm Minh Nhi vẫn còn bị thương, dùng lí do đó đưa cô ra ngoài, qua mặt bọn canh gác.
Sau đó, Âu Dương Nhiên sẽ đích thân đưa cô về Trịnh gia.
Minh Nhi nghe xong, mừng rỡ khôn xiết, dập đầu trước mặt Âu Dương Nhiên.
" Cảm ơn ông, cảm ơn ông nhiều lắm..."
" Không, đừng làm thế...!" Âu Dương Nhiên đỡ lấy người cô, không dám nhận những cái dập đầu của cô, ông đột ngột quỳ xuống trước mặt cô, cất giọng ĩ ôi.
" Trịnh phu nhân, xin cháu...nếu ta giúp cháu...xin cháu hãy nói với Trịnh Tổng tha cho thiếu gia...
Ta...không muốn thấy huyết mạch cuối cùng của nhà họ Đới đứt đoạn từ đây...!" Âu Dương Nhiên vứt bỏ sỉ diện, dập đầu cầu xin Minh Nhi.
Ông rất trung thành với Đới gia, dù Đới Khởi Nam có làm chuyện xấu đến mức nào ông cũng không nỡ nhìn hắn bị người