Tiếp tục trận chiến, Đới Khởi Nam ra đòn hiểm, muốn lấy mạng Vương Hoàng tức khắc.
Minh Nhi gào thét cầu xin hắn dừng lại, càng gào lên hắn càng đánh hung chừng ấy, cô cố nhịn đau đớn, tìm cách mở trói cho chính mình, sau một hồi cực lực cô đã thành công, chẳng nghĩ ngợi nhiều lao đến xiết cổ Đới Khởi Nam.
Nhờ vậy, Vương Hoàng tránh được đòn tử của hắn, anh không màn vết thương trên người lao vào, trong chốc lát Minh Nhi bị hắn quật ngược đập người xuống sàn, còn Vương Hoàng bị hắn đá văng đến kệ tủ, đầu bị đập mạnh anh ngất đi.
Đới Khởi Nam cầm một thanh gỗ nhọn hoắt định đâm vào Vương Hoàng, Minh Nhi lại nhanh chóng đứng lên cầm sợi xích, bất ngờ đánh úp, thay vì dùng nó xiết cổ hắn, cô lại dùng nó thành chiếc roi, cô không thể cận chiến nếu không muốn Đới Khởi Nam lật ngược tình thế.
Cô liên tục quất từng cái giáng xuống người hắn, với một con quỷ điên cuồng, mỗi một cú quất cô đều dùng hết sức lực.
Hắn bị trúng đòn cũng có mà né được cũng có, phạm vi của dây xích có hạn, hắn nhanh chóng xoay chuyển tình thế, bắt được sợi xích, giựt mạnh nó theo hình gợn sóng làm hai tay trần nhỏ buông ra tức khắc, tiếp đến hắn dùng lực mạnh trả đòn cho Minh Nhi.
Sợi xích đập ngay vào lồng ngực cô, cú đập mạnh làm máu trào ngược ra miệng, cô chưa kịp phản ứng vừa ngã người xuống, Đới Khởi Nam liền tấn công cô.
Những đòn phản kháng của cô đối với Đới Khởi Nam như là muỗi chít, hắn đánh cô không chút thương tiếc, khóa thân cô lại, còn bóp chảy máu vết thương bị đạn bắn, ném cô sang một bên hệt như ném một bó hoa.
Đới Khởi Nam lại nhắm đến tấn công Trịnh Vương Hoàng, Minh Nhi gắng gượng tiếp tục nhảy bổ đến xiết cổ hắn, cầm cự cho anh.
Vừa hay, lúc này Vương Hoàng cũng tỉnh lại, thấy cảnh Đới Khởi Nam bị Minh Nhi xiết cổ, anh nhanh chóng đánh hắn, cả hai hợp sức đối phó một tên điên, vừa khỏe vừa mạnh.
Chẳng mấy chốc, Vương Hoàng bị hắn đánh nằm la liệt dưới sàn nhà đầy máu, còn Minh Nhi tuy vết thương cô không nặng như Vương Hoàng, nhưng vì kiệt sức cô nằm thở gấp gáp ở một góc ngay cạnh chiếc bàn gỗ.
" Trịnh Vương Hoàng…hôm nay tao sẽ cho mày mãi mãi chôn sâu dưới 3 tấc đất…" hắn ngạo nghễ, cười đắc ý.
Cây súng khi nãy hắn vứt được nhặt lên, hắn chậm rãi tiến từng bước, chĩa súng vào ngay trước Vương Hoàng.
Một tiếng * pằng * vang lớn.
Đoạn, viên đạn xuyên tới chỗ Vương Hoàng, chỉ vài giây nó sẽ đâm thẳng qua tim anh thì lại được Minh Nhi dùng hết sức bình sinh lao đến chắn cho anh.
Viên đạn cắm thẳng vào người Minh Nhi, máu tuông ra tức thì, cô cảm nhận được nổi đau chết đi sống lại, cơ thể cô không trọng lực ngã ngửa ra sau, Vương Hoàng vội ôm lấy cô, hét lên.
" Minh Nhi… "
" Hạnh Ân…" Đới Khởi Nam chứng kiến chính mình bắn vào Minh Nhi chết lặng như tờ, cây súng trong tay rơi ngay xuống sàn, cái mồm hắn há to như cái chén.
Hắn lết đến gần, kêu gào trong tuyệt vọng.
" Hạnh Ân… Miên Miên…không…không… " hắn khóc, khóc không thành tiếng, nhìn chăm chăm vào đôi bàn tay dính đầy máu.
Một lần nữa, chính hắn hại đến người hắn yêu thương.
Người bên ngoài nghe súng nổ lập tức phá cửa vào trong, Triệu Khanh thấy chị bị bắn, nằm thoi thóp trong tay anh rể, cậu điên cuồng nhào tới đấm hắn, từng cú từng cú một, hắn không phản kháng, hai mắt không rời khỏi Minh Nhi.
" Thằng chó, tao phải giết mày!!! " Triệu Khanh trút hết tức giận lên mặt Đới Khởi Nam, cậu đánh đến mức mặt hắn biến dạng vẫn chưa dừng lại.
Mà, hắn chẳng quan tâm thân xác bị người khác hành hạ, chỉ muốn đưa tay cố với tới chỗ vũng máu của Minh Nhi, hắn như rơi vào quá khứ của trước kia một lần nữa.
Cảnh Minh Nhi bị chính hắn hại khiến hắn ám ảnh, còn có cả cảnh em gái Miên Miên bị chó dữ cắn xé, tim hắn giằng xé, lếch thếch cơ thể đẫm máu về phía trước.
Triệu Khanh tàn nhẫn đạp lên người hắn từng cước.
" Thằng khốn nạn… " khi cậu chĩa súng vào đầu hắn, định kết liễu tên sát nhân này Vương Châu Nhi lại ngăn cản.
" Đừng, chết đối với hắn quá dễ dàng, hãy để hắn sống chịu sự trừng phạt " cô cay độc nhìn Đới Khởi Nam.
Những gì hắn làm cái chết đối với hắn lúc này quá nhẹ nhàng, cô phải cho hắn nếm mùi đau khổ để đền tội với những người đã mất.
Còn Vương Hoàng, sau khi người của anh phá cửa anh đã vội vàng bồng Minh Nhi chạy đi, dù chân anh không thể