“Anh đưa em đi xem vết thương”Lời này là Hoäc Anh Tuấn nói với Từ Uyển Nhan.Nhưng lại nhìn chăm chăm vào khuôn mặt trắng như giấy của Đường Hoa Nguyệt bằng ánh mắt lạnh lùng, Sau đó, anh làm ra vẻ nghiêm trọng, nắm bàn tay bị xước ngoài da của Từ Uyển Nhan rời đi.Căn phòng to như vậy chỉ còn lại một mình Đường Hoa Nguyệt.Cô lắng lặng đứng yên, giống như một khúc gõ, không có sinh khí.Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Anh Tuấn không ngừng lặp lại bên tai cô.*Cô cũng cần sống sao?”Xương cốt tứ chỉ truyên đến từng cơn đau, Đường Hoa Nguyệt biết bệnh của mình lại tái phát.Biểu cảm đờ đẫn của cô thay đổi, dựa vào bức tường, bước từng bước một khó khăn trở về phòng, muốn đi lấy thuốc.Nhưng mỗi một bước đều giống như đang đi trên mũi dao.Lại giống như đang ở trong núi đao biển lửa, máu thịt bị người ta róc ra một cách tàn nhẫn, dưới chân Đường Hoa Nguyệt lảo đảo.một cái, ngã xuống đất không đứng dậy nổi, thân thể bởi vì đau đớn nên cả người cuộn thành một đống.Ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.Không biết qua bao lâu, sắc trời tối dần.Đường Hoa Nguyệt mới chậm rãi khôi phục lại ý thức, có cảm giác giống như đã trải qua một kiếp nạn sinh tử, sắc mặt khó coi đến mức có thể hôn mê bất cứ lúc nào.Cô nhìn trần nhà, thì thào tự nói: “Mình…còn có thể kiên trì đến bao lâu?”Một lát sau, Đường Hoa Nguyệt cố hết sức bò dậy, trở về phòng lấy thuốc uống.Cô muốn đi gặp anh trai Để xác nhận Từ Uyển Nhan có lừa cô.không, cô phải đi bệnh viện tự mình kiểm tra, nếu không, cô không thể an tâm.Đường Hoa Nguyệt loạng choạng bước ra khỏi cửa, ở biệt thự gặp thím giúp việc đến nấu bữa tối theo giờ.Thím Nguyễn thấy sắc mắt Đường Hoa Nguyệt là lạ, dìu cô một chút.*Bà chủ, giờ này còn muốn ra ngoài sao?”“Dạ” Đường Hoa Nguyệt gật gật đầu, cảm ơn thím Nguyễn, xe taxi cô gọi cũng vừa đến.Lúc trước để tiết kiệm tiền, Đường Hoa Nguyệt đều ngồi xe công cộng, giờ thì khác rồi, từ biệt thự ra trạm xe xa quá, cơ thể chịu không nổi Hơn nữa lần này cô đang rất vội, chỉ có thể tiêu xài hoang phí một lần.Không ngờ Đường Hoa Nguyệt cô vì tiết kiệm tiền lại keo kiệt đến vậy, việc này nếu để cho những đồng nghiệp trước kia biết được, không biết họ lại chế giễu cô thế nào.Sau khi Đường Hoa Nguyệt đi khỏi, thím Nguyễn có chút lo lẳng, do dự hồi lâu, lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Anh Tuấn “Ông chủ, bà chủ mới ra ngoài, nhưng sắc mặt cô ấy là lạ, tôi cảm thấy, bà chủ giống như bị bệnh?”Đầu bên kia điện thoại, Hoắc Anh Tuấn cau mày.Hôm nay, sau khi anh đưa Từ Uyển Nhan đi gặp bác sĩ thì lại đưa cô ta về nhà trọ, sau đó thì vẫn luôn ở công ty, không hề quan tâm đến sống chết của Đường Hoa Nguyệt.Nhưng mà, anh nói: “Không cần quan tâm đến cô ta, không chết được”Ban ngày anh thấy Đường Hoa Nguyệt có.thể chạy có thể nhảy có thể mắng chửi người, thậm chí còn dám ra tay đánh người, cái bộ dạng đó cũng không giống bị bệnh.Ngay cả lời đe dọa của anh cô cũng không quan tâm, bản lĩnh của cô rất lớn.Tuy nói như vậy, nhưng sau khi nói chuyện điện thoại với thím Nguyễn xong, Hoắc Anh Tuấn lại vuốt di động, theo bản năng tìm kiếm dấy số của Đường Hoa Nguyệt.Khi anh định ấn gọi, nhưng những ngón tay mảnh khảnh của anh đột nhiên dừng lại.Anh đang làm cái gì?Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn khó coi đứng lên.Tai hại thật, Đường Hoa Nguyệt độc ác như vậy, cô sẽ sống rất lâu, anh quan tâm đến cô làm gì?Sau đó, anh kìm nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng, để điện thoại di động sang một bên, tiếp tục