Con ngươi Đường Hoa Nguyệt co rút lại, sững sờ quay đầu.Cô nhìn lối rẽ hẹp bên ngoài cửa sổ xe, máu trong cơ thể như đông lại thành băng.Đây chính là nơi bắt đầu cơn ác mộng của bọn họ!Năm đó, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên xảy ra tai nạn, Lục Xuyên Mạn muốn lợi dụng chuyện này để làm ầm lên, gần như là để hủy hoại Hoäc Anh Tuấn, để anh không thể nào trở mình được nữa!Lúc đó anh ta tìm cô, cho cô xem phần nổi của tảng băng trôi, thứ mà anh ta đang nắm trong tay có thể hủy diệt Hoắc Anh Tuấn. Sau đó nâng căm cô lên nói: “Muốn tôi bỏ qua cho.Hoäắc Anh Tuấn cũng không phải là không thế”“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”Cô đẩy tay anh ta ra, Lục Xuyên Mạn vô cùng hứng thú cong môi cười, di chuyển bàn tay vừa rồi mới nâng cäm cô đến bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống.Cô ghê tởm muốn nôn ra, nằm chặt tay để không khiến mình phải lùi lại.“Tôi muốn em ở bên cạnh tôi” Lục Xuyên Mạn nói như một lẽ dĩ nhiên: “Tôi sẽ bỏ qua cho anh ta”Lúc đó, cô lập tức lên tiếng phản bác: “Không thể”“Vậy thì bảo anh ta đợi chết đi”“Lục Xuyên Mạn!”Lục Xuyên Mạn cong môi khẽ cười, nhún vai tỏ vẻ như không có gì quan trọng, thái độ vô cùng ngạo mạn và đáng ghét.“Đường Hoa Nguyệt, tôi không ép em phải lựa chọn, nhưng em phải nhớ lấy: Nếu em không đồng ý với tôi, Hoäc Anh Tuấn chắc chắn sẽ chết trong tay tôi”Cô không muốn Hoäc Anh Tuấn chết, cũng không muốn anh thân bại danh liệt, càng không mong anh phải sống trong cảnh tù tội.Vì thế, cuối cùng cô vẫn đồng ý với của Lục Xuyên Mạn.Lục Xuyên Mạn đã giữ lời hứa, không can thiệp vào chuyện tông người của Hoắc Anh.Tuấn nữa. Cuối cùng, Hoắc Anh Tuấn bị tuyên án với mức nhẹ hơn, ngồi tù bốn năm.Cô dùng chính mình để bảo vệ Hoắc Anh Tuấn, đồng thời cũng mất đi quyền được yêu anh.Giờ đây, bốn năm qua đi.Người mà cô yêu lại cho rằng cô là người phụ nữ tàn nhẫn, nham hiểm, bịa chuyện hết lần này đến lần khác, thấy quyền thế thì bám vào.Cho dù cô làm gì đi nữa thì người sai vẫn là cô.“Xem ra, cô vẫn còn nhớ” Hoäc Anh Tuấn nhìn bộ dạng ngẩn người của Đường Hoa Nguyệt, lạnh lùng lên tiếng chế giễu. Anh ngả người ra sau, lấy một điếu thuốc rồi châm lửa.“Đường Hoa Nguyệt, tôi từng yêu cô đến thế, nhưng vào lúc tôi thảm hại nhất cô lại phản bội tôi, cô bảo tôi phải làm thế nào để bỏ qua cho cô đây?”Anh nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của cô và hành động vô thức cản môi của cô nữa. Đôi mắt đen sâu hoắm của anh lạnh lùng không chút độ ấm.Anh đột nhiên nghiêng người, đến gần cô.Thấy thế, Đường Hoa Nguyệt dựa sát vào cửa sổ theo bản năng, cổ tay lại bị anh nằm chặt lấy: “Còn dám tránh!”Giây phút đó, cô nhìn thấy ánh mắt căm hận và cay độc của Hoäc Anh Tuấn.Mà những lời anh nói như nhát dao, từng câu từng chữ như đang cứa vào trái tim cô.“Đường Hoa Nguyệt, tôi kết hôn với cô chỉ vì để trả thù côi Tôi đã nói với cô từ trước rồi, tôi muốn cô sống cũng không được mà chết cũng chẳng xong!”“Ly hôn sao, cô nằm mơ đi!”Đôi mắt sáng rỡ của Đường Hoa Nguyệt bỗng chốc đỏ lên, cuối cùng cô không