Biểu cảm trên mặt của Thế Thanh cứng ngắc sượng trân khi nghe Du Nguyệt nói.
Trong con mắt anh hiện rõ một sự thất vọng cùng cực còn có một chút sự khinh bỉ.
Anh bối rối thu tay lại, cả người đứng lên thẳng tắp, biểu cảm lạnh tanh, anh cất giọng vô tình:
“Muốn bao nhiêu tiền nói đi, tôi còn có chuyện gấp, không rảnh tiếp người thích ăn vạ.”
Thế Thanh nói xong liền đưa tay vào túi quần lấy ra một cái ví, anh mở ví ra, ánh mắt nhìn Du Nguyệt không rời, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cô.
Du Nguyệt từ dưới đất chống tay đứng dậy. Cô nhếch môi cười gian trá, lúc ngước mắt lên tim bắt đầu đập loạn không kiểm soát, nội tâm chợt căng thẳng khi người đàn ông trước mắt cứ chằm chằm nhìn vào mình. Cô nuốt nước bọt, một tay nắm chặt lại thành quyền như trấn an tinh thần, tay còn lại chìa ra trước mặt, cô hất cầm ra oai, giọng nói mang theo mấy phần tự tin:
“10 triệu không thiếu một xu.” Du Nguyệt nói xong câu này thì cười tươi, nhà giàu vung tiền dễ như vậy sao, nếu mỗi ngày đều gặp được mấy người giống như này chắc cô sớm phát tài.
Du Nguyệt nhìn chằm chằm vào cái ví trong tay của Thế Thanh mong chờ.
Thái độ ngông cuồng, biểu cảm tự tin thái quá của Du Nguyệt làm Thế Thanh ghét cay ghét đắng, ấn tượng của anh đối với cô bắt đâu từ giây phút này chẳng mấy tốt đẹp.
Thế Thanh tuỳ tiện rút ra một xấp tiền mà theo anh đoán là hơn 10 triệu, nhìn người trước mặt đôi mắt sáng rực mở to dáng vẻ hết sức mong chờ, đáy mắt lộ ra vài tia khinh thường, anh nhếch mép cười khẩy sau đó giơ xấp tiền lên cao rồi buông ra để nó rơi tự do xuống đất.
Du Nguyệt khá bất ngờ trước hành động của Thế Thanh, không còn cách nào khác ngoài việc đứng trơ mắt nhìn những tờ tiền bay lượn lờ trong không trung. Bàn tay đang đưa ra cũng ngậm ngùi thu lại.
Du Nguyệt thầm an ủi chính mình: “Có gì đâu. Nhặt lên là được chứ gì. Không sao cả.”
Nói ra được câu này đôi mắt cô đã đỏ hoe, cô không dám ngồi xuống để nhặt tiền vì sợ nước mắt rơi, cô không muốn để cho ai thấy mình khóc, Du Nguyệt nắm chặt tay thành quả đấm đè xuống cảm xúc của mình lại.
“Đúng là làm mất mặt phụ nữ quá. Thiếu tiến tới mức vứt bỏ tôn nghiêm lần đầu mới thấy.”
Thế Thanh cất giọng bóng gió, sau đó lạnh lùng bước đi, lúc lướt qua người của cô, anh còn cố tình đụng trúng vai của Du Nguyệt làm cô bị mất trọng tâm ngã xuống đất.
Du Nguyệt giữ nguyên tư thế ấy vài giây, đợi bên tai không còn nghe thấy bất kì bước chân nào nữa cô mới nhẹ nhàng thả lỏng đôi tay của mình, ngồi dậy nhặt từng tờ tiền bỏ vào túi.
Toàn bộ quá trình từ lúc cô gặp gỡ Thế Thanh cho đến lúc anh rời đi đã được một camera điện thoại của một nữ y tá ghi lại hết tất cả.
Loại người chỉ biết ăn mà không biết làm không đáng để anh tôn trọng. Có vẻ như Du Nguyệt đã vô tình để lại trong lòng của Thế Thanh một sự ác cảm đến không thể cứu vãn về sau.
Ngôn Thần Ngạo sau khi được phẫu thuật thì cũng được chuyển đến nằm cùng phòng với Lâm Di.
Anh bị nứt xương mu bàn tay, phải bó bột và buộc phải cố định bàn tay lại bằng một sợi dây được quấn quanh cổ.
Lâm Di ngạc nhiên khi anh xuất hiện ở bệnh viện còn bị thương tay phải, nhưng rồi nghĩ đến những ấm ức mà cô phải chịu trong tù thì sự căm phẫn dành cho anh lại tăng lên nên cô không muốn bận tâm đến và xem anh như người vô hình không thèm đếm xỉa đến.
“Mình đã làm xong thủ tục nhập viện cho cậu rồi, à có cần mình báo lại cho ba mẹ cậu biết không?” Thế Thanh từ ngoài đi vào, thấy trong phòng có một cô gái lạ, tưởng Lâm Di đang ngủ nên anh thấp giọng.
Nghe thấy hai từ ba mẹ là Ngôn Thần Ngạo vội vàng xua tay, ba mẹ mà đến nhìn thấy cảnh tượng này thế nào cũng mắng anh một trận, anh không chịu nổi những lời càm ràm của mẹ, những triết lý của ba. Thà anh ở đây tự lo cho mình thì hơn.
Ngôn Thần Ngạo nhìn Lâm Di đang đưa lưng về phía mình, rồi nhìn Thế Thanh đang đứng cạnh, anh nhẹ giọng:
“Không cần...”
“Vậy có cần mình gọi vệ sĩ của cậu đến không.”
“Không nghiêm trọng lắm, không cần phải khoa trương như vậy?”
Nếu để họ đến đây, đi tới đi lui chắc cái bệnh viện này loạn lên hết.
“Vậy mình về.”
Thế Thanh quay đầu bước ra cửa, Ngôn Thần Ngạo như chực nhớ ra điều gì đó nên thái độ có chút khẩn trương, anh gọi với theo:
“Cậu đi mua đồ ăn cho mình đi rồi hãy về.”
“Được rồi...”
Thế Thanh vừa bước ra khỏi phòng thì chạm mặt Du Nguyệt cũng từ trong đi ra, anh liếc mắt nhìn cô một cái rồi đi thẳng. Cô thấy anh thì lập tức né tránh không dám nhìn lâu, cái cảm giác bị người ta khinh thường xỉ vả này không phải lần đầu cô được trải nghiệm, mặc dầu có chút tủi thân nhưng không sao cả vì cô quen rồi.
Sau khi Thế Thanh rời đi, cái bụng của anh nó lại không chịu nghe lời, nó cứ cồn cào muốn ói, Ngôn Thần Ngạo chạy vọt vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nôn xong cái bụng trở nên dễ chịu hơn, cả người cùng sảng khoái hơn.
Anh vừa đi ra, Lâm Di cũng từ ngoài