Trên đường trở về nhà, mặc dù đã cố gắng xem như chưa từng xảy ra chuyện gì nhưng nước mắt Du Nguyệt vẫn không ngừng tuôn rơi như mưa. Sau 5 năm kể từ ngày định mệnh ấy đây là lần đầu tiên cô khóc nhiều như thế.
Về đến trước cửa đã quá 12 giờ đêm, Du Nguyệt hít một hơi thật sâu rón rén bước chân đi vào trong nhà, cô không dám làm kinh động đến mẹ, sợ mẹ lo lắng rồi làm bệnh tình càng trầm trọng thêm.
Cô nằm xuống cạnh chị gái, tiếng thở dài khe khẽ của Du Nguyệt làm Du Hòa tỉnh giấc, đôi bàn tay gầy guộc nhấc lên định để lên vai em dỗ dành nhưng đành ngậm ngùi kiềm chế cảm xúc mà hạ xuống, Du Hòa nhẹ trở mình, từng giọt nước mắt nhẹ chảy xuống hai bên gò má.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Du Nguyệt giật mình, cô cầm lấy nó chạy xuống phía sau, cô nhìn vào dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại mà đáy lòng mừng vui khôn xiết: “Ngày mai cô cầm CMND đến tập đoàn JIP báo danh, tôi đã nhờ bạn gửi gắm cô vào đó rồi.”
Du Nguyệt nhẹ nhõm, như trút đi phần nào gánh nặng trong lòng khi đọc tin nhắn mà Thế Thanh vừa gửi, tự dưng Du Nguyệt cảm thấy người đàn ông này cũng không quá xấu xa như cô tưởng.
Sau một hồi suy tư, Du Nguyệt cảm thấy vẫn không nên dính líu tới người đàn ông này thì hơn, nên dứt khoát chặn luôn số của Thế Thanh, để ngăn chặn việc bị anh làm phiền sau này.
Ngày hôm sau, Du Nguyệt mang theo sự phấn khởi đến JIP báo danh thì nhận được việc lao công phụ trách 3 tầng ở trên cùng của tòa nhà, cô được xem qua hợp đồng lao động, tâm trạng cực kì háo hức vì đãi ngộ nơi đây thật sự quá tốt.
Bởi vì thiếu người nên chị tổ trưởng bảo cô ở lại làm luôn hôm nay.
Du Nguyệt được nhận đồng phục từ tay chị tổ trưởng, cô đi thang máy lên tầng trên, Lâm Di cũng vừa bước vào đại sảnh của công ty.
Du Nguyệt thay xong bộ đồng phục, còn chưa kịp đi ra cửa tới cửa thì Lâm Di từ ngoài đi vào.
Hai cô không ưa gì nhau bất ngờ chạm mặt. Lâm Di to mắt ngạc nhiên, lòng thầm nghĩ sao nhỏ này có thể vào được đây, lại còn mặc đồng phục lao công. Còn Du Nguyệt đứng ngây ra đó, lòng cảm thán thế giới này thật nhỏ bé.
Giây phút hai cô lướt qua người nhau, Lâm Di không nhịn được lên tiếng bóng gió: “xem ra ông trời không muốn tao quên bỏ thù hận.”
Du Nguyệt khựng lại mấy giây. Cô quay người, giọng lạnh lùng:
“Ông trời cũng chưa bao giờ để tao được yên ổn.”
Cả hai kèn cựa mãi cuối cùng việc ai người nấy làm, cũng không rảnh đâu mà đôi co mãi.
Công việc của Lâm Di so với chân sai vặt trong mấy cửa hàng tạp hóa, cũng chẳng khác nhau là mấy.
“Đánh máy thì đánh chậm, soạn thảo văn bản thì làm không xong, thống kê chi tiêu hàng tuần sai bét nhè.”
“Từ nay cô chỉ cần làm mấy công việc lặt vặt là được rồi, người ta bảo gì cô làm cái nấy còn không làm cô có thể đi vòng vòng chơi, cô được tổng giám đốc đích thân giới thiệu vào, chúng tôi gan to bằng trời cũng không dám động đến một cọng lông chân của cô.”
Đấy là những gì mà trưởng phòng tài vụ và mấy người đồng nghiệp xấu tính mặc định cho cô.
Thật ra không phải Lâm Di không làm được mà là làm hơi chậm tí thôi, suy cho cùng đây không phải là chuyên môn của cô, làm được như vậy đã quá tốt rồi, cô là người chứ không phải người máy muốn cô thạo việc thì cần phải có thời gian.
“Cô cầm tờ hợp đồng lao động này photo ra một ngàn bản cho tôi.”
Lâm Di vừa mở cửa bước vào phòng, thì đã nghe giọng ồm ồm của chị Hạnh - trưởng phòng tài vụ văng vẳng bên tai, chị Hạnh ném cho Lâm Di một tờ giấy mỏng dính bảo đi photo.
Lâm Di cầm tờ giấy bước ra cửa, cô nhìn xung quanh một lượt rồi cau mày nhăn nhó, không nhịn được nói thầm: “Vào đây mấy ngày có thấy máy photo nằm chỗ nào đâu.” Nghĩ ngợi mấy giây định trở vào hỏi chị Hạnh, mà khi nghĩ đến mấy người hay nói móc đó thì lại thôi, cô đi tìm người khác để hỏi.
Một hồi sau, Lâm Di còn chưa kịp mừng rỡ vì tìm được máy photo thì đã sụ mặt xuống vì không biết sử dụng nó như thế nào, đang loay hoay thì một giọng nữ trong trẻo bất ngờ vang lên ở phía sau:
“Có cần tôi giúp gì không?” Bạch Linh tình cờ đi ngang thấy Lâm Di cứ đứng loay hoay, tưởng Lâm Di là nhân viên mới còn bỡ ngỡ nên cô không ngại dừng lại giúp một tay.
“Cần... Tôi cần.” Giọng Lâm Di mừng rỡ như tìm được cứu tinh, cô theo quán tính quay đầu lại.
Thời gian như ngưng đọng, cả Bạch Linh và Lâm Di đều có chung một cảm xúc bồi hồi xao xuyến, gương mặt ấy thật quá đỗi quen thuộc, cả hai bất ngờ cất giọng đồng thanh gọi tên đối phương.
“Phải Bạch Linh không?”
“Cậu là Lâm Di. Phải rồi đúng là cậu rồi.”
Cả hai ôm chầm lấy nhau, mừng vui khôn xiết.
“May quá có cậu ở đây. Cậu chỉ mình sử dụng cái này đi.” Bạch Linh và Lâm Di là cặp bạn thân thiết từ thời học cấp 3, sau khi tốt nghiệp mỗi người một chí hướng nên mất liên lạc từ đó, hôm nay gặp lại còn hơn cả tình thâm ruột thịt.
“Được.” Bạch Linh xắn tay làm ngay, chỉ một vài thao tác được Bạch Linh chỉ dẫn Lâm Di đã hiểu ngay. Một ngàn bản photo sau đó đã được in ra đâu vào đấy. Cả hai cô gái trao đổi số điện thoại cho nhau.
“Lâm Di, giờ mình có việc gấp. Gặp lại cậu sau nhé, giờ mình đi có việc rồi.”
Lâm Di vẫy tay tạm biệt Bạch Linh, ánh mắt Lâm Di tràn ngập nỗi mất mát khi nhìn theo bóng người bạn đi khuất.