Du Nguyệt cảm kích trước tấm lòng của bà con xung quanh, cô bình thản nhận lấy cũng không có mảy may nghi ngờ gì.
Tối đó, Trịnh Vỹ Tuấn tình cờ xem được bản tin dự báo thời tiết nói rằng sẽ có bão lớn trong vài ngày ngày tới, hắn ta cười man rợ, đúng là ông trời cũng giúp hắn, Trịnh Vỹ Tuấn lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Tuệ San:
“Tới đây đi.”
Một lát sau, Bạch Tuệ San mang bộ mặt không tự nguyện đi đến và dĩ nhiên cô sẽ không thoát khỏi bàn tay ma quỷ lang sói của Trịnh Vỹ Tuấn, sau khi biến Tuệ San thành công cụ tình dục tùy ý nhào nặn, hắn mới bắt đầu vào thẳng vấn đề:
“Bức ảnh cưới trong phòng của Ngôn Thần Ngạo được chụp trước khi Linh Linh gặp tai nạn một tuần, hắn ta rất nâng niu và trân trọng nó, em chỉ cần đụng tay chân một chút là được, nếu không thành công ly gián Lâm Di và Ngôn Thần Ngạo thì coi như chúng ta thất bại.”
Tuệ San nằm cạnh hắn mệt rã rời vẫn gắng sức ngồi dậy vì không thể nào lọt tại với mấy lời của Trịnh Vỹ Tuấn, cô ta hừ lạnh, chất giọng đầy sự khinh bỉ:
“Lâm Di hả, cô ta có đủ năng lực đó sao, chỉ là một con nhỏ cái gì cũng kém cỏi thôi mà anh làm gì sợ dữ vậy. Giết nó là xong chứ gì.”
Trịnh Vỹ Tuấn cau mày nhìn Tuệ San với ánh mắt không hài lòng:
“Em thì biết cái gì, Lâm Di chính là chìa khóa mở ra tất cả mọi bí mật của chúng ta. Em có bao giờ nghĩ rằng tại sao Ngôn Thần Ngạo lại tin tưởng Linh Linh như vậy, đến nỗi chưa từng nghi ngờ hay điều tra bất cứ thứ gì về Linh Linh chưa?”
Hắn ta từ tốn nói ra, biểu cảm cực kì nghiêm túc, hắn ngập ngừng mấy giây rồi nói thêm: “Giết Lâm Di rồi thì sao, kế hoạch chưa thành đã không bảo toàn được mạng sống.”
Bạch Tuệ San nhìn Trịnh Vỹ Tuấn đăm chiêu, cô ta thật sự không hiểu rốt cuộc hắn và Ngôn Thần Ngạo có ân oán gì mà khiến hắn dốc sức bày mưu tính kế suốt nhiều năm liền như vậy.
“Tại sao chứ.” Bạch Tuệ San tò mò hỏi.
Trịnh Vỹ Tuấn khó chịu ra mặt, hắn ta cao giọng:
"Em không cần phải biết nhiều như vậy. Em chỉ cần ly gián Lâm Di và Ngôn Thần Ngạo là được rồi. Vài ngày nữa có bão lớn, tận dụng thời cơ đi.”
Tuệ San bực tức trong lòng, nhưng vẫn cố nở nụ cười thân thiện nhìn hắn:
“Vậy em đi đây.” Cô ta nói xong liền quay mặt đi nhanh ra cửa, sắc mặt cũng biến đổi trở nên âm trầm lạnh lẽo.
Những ngày sau đó, Ngôn Thần Ngạo đều ở lại bệnh viện với Uyển Nhu, một phần cũng vì muốn chuyên tâm cho bản thiết kế một phần muốn bù đắp những uất ức mà anh đã gây ra cho em gái.
Uyển Nhu thì dở thói ngang bướng, hễ một chút là lại đòi cái này bảo cái kia, Ngôn Thần Ngạo chiều em hết nấc vui vẻ mà làm theo.
Ngôn Thần Ngạo không có ở nhà, vệ sĩ được điều tới đây thêm hai người, buổi tối họ thường đi vòng qua rồi vòng lại kiểm tra xung quanh, Bạch Tuệ San không có cơ hội ra tay.
Một hôm, sau buổi tan làm bầu trời nổi lên một màu u ám không có lấy một vài vì sao, sấm chớp rền vang cả một vùng trời, bỗng chốc ông trời đổ cơn mưa tầm tã, gió thổi mạnh quật tán cây nghiêng ngả, bởi vì biết sẽ có bão Bạch Tuệ San mua đồ ăn đêm bên ngoài đem về nhà, còn Lâm Di kịp ghé bệnh viện thăm Uyển Nhu sẵn tiện mua ba tô bún bò Huế cho ba người. Chỉ có mẹ và em chồng ăn còn Ngôn Thần Ngạo thì không thèm đoái hoài gì tới làm Lâm Di hơi buồn bực, cô luyên thuyên vài câu rồi cũng chẳng còn tâm tình nào để ở lại, cô đứng dậy ra về.
“Mẹ con về.” Lâm Di nhìn Lâm Huệ Mẫn gật đầu một cái, rồi lại nhìn Uyển Nhu:
“Chị về nhé.”
Sau câu nói là Lâm Di lén liếc nhìn Ngôn Thần Ngạo, thấy anh chẳng có ý gì quan tâm đến mình, cô ngậm ngùi rủ mi mắt xuống buồn bã quay đầu bước ra cửa.
Lâm Huệ Mẫn và Uyển Nhu nhìn