Không biết từ khi nào anh đã học được cách nhẫn nhịn từ chính con người của Lâm Di, nhiều lúc anh cảm thấy cô gái này đặc biệt đến nỗi thế gian này cũng chưa chắc tìm được người thứ hai.
Càng nghĩ về cô anh càng có cảm giác hình bóng của Trần Linh Linh ngày một xa cách, vô tình khiến áp lực vô hình đè nặng lên vai anh mà không có cách nào buông bỏ cho được.
Ở nước Mỹ, thời khắc này là buổi trưa.
Bên trong một bệnh viện tư nhân, Trịnh Vỹ Tuấn ngồi bần thần trước giường bệnh trong khi Trần Linh Linh đã ngủ thiếp đi.
Bác sĩ Max đứng gần đó thầm hả hê trong lòng, việc Trần Linh Linh bị mất trí nhớ tạm thời là điều đã được ông dự đoán từ trước.
Thấy ánh mắt ông có vẻ khác thường Trịnh Vỹ Tuấn tỏ ra không vui:
“Ông đừng có mong thoát khỏi lòng bàn tay tôi, dù có đi nữa thì Ngôn Thần Ngạo sẽ không tha cho ông đâu, con người hắn ghét nhất là sự phản bội.” Giọng hắn cục súc, gương mặt đỏ lên vì tức giận cũng không quên cảnh cáo bác sĩ Max.
Bác sĩ Max tỏ ra bình thản trong mấy giây đầu còn lúc sau ông bắt đầu phản kháng bằng thái độ cứng rắn:
“Tao sống mấy chục năm trên đời này chưa từng gặp trường hợp nào làm chuyện ác mà có thể nhởn nhơ sống tốt cả, mày và cô ta nên chuẩn bị tinh thần mà gặp quả báo đi, sớm hay muộn mà thôi cứ đợi đi.”
Câu nói của bác sĩ như giáng vào mặt hắn một cái tát, Trịnh Vỹ Tuấn như phát điên, hắn ngồi bật dậy lao nhanh về phía bác sĩ hung hăng túm lấy cổ áo của ông:
“Ông nói gì nói lại lần nữa xem.”
Trịnh Vỹ Tuấn lộ ra bản chất hung tợn, đôi mắt long sòng sọc nhìn ông như lang sói, bác sĩ vẫn tỏ ra bình thản, không nao núng hay sợ hãi gì, giọng ông đanh thép:
“Tao nói mày và cô ta nên chuẩn bị nhận quả báo đi là vừa.”
Mắt hắn đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt thành quyền từ từ giơ lên muốn đánh ông, khi nắm đấm chỉ còn cách mặt bác sĩ có vài phân thì Trịnh Vỹ Tuấn đột nhiên buông xuống hắn nở một nụ cười man rợ.
“Có vẻ như ông không cần mạng của con trai và cháu nội của mình nữa rồi.”
Gương mặt sở khanh đểu cáng của hắn làm bác sĩ e dè trong lòng.
Thấy đôi mắt ông chùng xuống, Trịnh Vỹ Tuấn cười như điên, hắn nói:
“Nói nữa đi, vênh váo nữa đi.”
Giọng điệu hả hê của hắn khiến bác sĩ Max âm thầm nắm chặt đôi tay mình lại giấu ra sau lưng như đang cố kìm nén sự bất mãn trong lòng, sau một hồi bình tâm trở lại, ông nói:
"Con trai, cháu trai của tao mà chết thì ngay lập tức sẽ có người ở thành phố S tố cáo mày và Trần Linh Linh với Ngôn Thần Ngạo.
Không ai ngu ngốc đến nỗi tình nguyện làm tay sai cho người khác bao giờ trừ khi não của họ có vấn đề.”
Nói xong bác sĩ Max đẩy hắn ra rồi lạnh lùng rời khỏi phòng bệnh.
“Để tôi xem ông mạnh miệng tới khi nào.” Hắn kịp mở lời trước khi ông Max biến mất sau cánh cửa, Trịnh Vỹ Tuấn tức giận đấm vào tường để phát tiết, ngay cả ông Max cũng có đầu óc toan tính kĩ lưỡng như thế thì hắn cũng nên cố gắng hơn nữa mới mong lật đổ được Ngôn Thần Ngạo.
Trước khi tới đây hắn cứ tưởng Linh Linh chỉ là tạm thời mất kí ức thôi ai ngờ hắn nhắc cái gì cũng không nhớ, không biết.
Trịnh Vỹ Tuấn ngày nào cũng nói khá nhiều, nói về quá khứ để Linh Linh có thể nhớ ra chút gì đó nhưng một chút cũng chẳng có tác dụng.
Một lúc sau, hắn trở lại giường gục đầu xuống ngủ thiếp đi.
Khi hắn tỉnh lại Trần Linh Linh đã thức, cô lay cánh tay hắn.
Trịnh Vỹ Tuấn giật mình tỉnh dậy, cất giọng mừng rỡ:
“Em tỉnh rồi à.”
Linh Linh nhẹ gật đầu.
“Em ăn cháo không? Anh lấy cháo em ăn nhé.”
Thấy Linh Linh không nói gì mà chỉ gật đầu rồi lắc đầu, ánh mắt thì ngơ ngác y như kẻ khờ khạo rất đáng thương.
Trịnh Vỹ Tuấn nhìn cô trìu mến, cất giọng hỏi:
“Em không nói chuyện được à?”
Linh Linh chỉ tay vào khuôn miệng của mình nói: “Khó nói lắm, bị cứng.”
“Em từ từ tập, sau này sẽ nói được thôi.”
Trịnh Vỹ Tuấn khẽ thở dài, Linh Linh đã sống thực vật 5 năm mọi chức năng hoạt động và tứ chi cần thời gian dài để phục hồi.
Nhưng việc quan trọng với hắn