“Vậy à.” Lâm Di tuỳ tiện đáp, thái độ lơ đễnh vì bận nghĩ đến những tình tiết li kì như phim mà Uyển Nhu vừa mới kể.
Buổi tối hôm đó, Lâm Di mang theo sự tò mò cực độ trong lòng mà không thể nào ngon giấc.
Buổi sáng hừng đông khí trời se se lạnh, Lâm Di thức dậy rất sớm cô khoát tạm chiếc áo mỏng ra ngoài ban công hóng gió, sẵn tiện gọi điện cho anh trai.
Hoàng Thiên Phong còn đang say giấc nồng cùng với vợ và hai con thì điện thoại đầu giường vang lên inh ỏi.
“Alo.” Vừa nhấc máy đã nghe giọng nói trong trẻo của Lâm Di làm tỉnh ngủ luôn: “Nhờ anh giúp một chuyện.”
“Chuyện gì gấp lắm hay sao? Phải giờ này mới được à.”
Chất giọng Hoàng Thiên Phong như còn đang ngái ngủ làm Lâm Di áy náy, cô nhẹ giọng:
“Em xin lỗi.
Nghe em nói xong, rồi anh đi ngủ tiếp cũng chưa muộn mà.”
Sau đó Lâm Di bắt đầu kể lại từng chi tiết về vụ án của Trịnh Mai Oanh cho anh trai nghe.
Nghe xong Hoàng Thiên Phong cau mày, cảm thấy vụ án này không đơn giản như vậy, sau mấy giây suy nghĩ anh bất ngờ nói:
“Em muốn anh theo dõi nhà họ Cao, Cao Bá Thắng và Cao Tĩnh.
Còn có các mối quan hệ của Mai Oanh.”
Hoàng Thiên Phong tỉnh bơ nói ra, Lâm Di sửng sốt, ngạc nhiên đáp:
“Anh đọc được suy nghĩ của em luôn hả.
Vậy thì nhờ anh rồi.
Anh đi ngủ tiếp đi.”
Lâm Di nói xong liền ngắt máy, Hoàng Thiên Phong ở trong nhà lắc đầu ngao ngán, sau đó lập tức gọi điện cho vệ sĩ của mình giao phó nhiệm vụ, còn không quên căn dặn họ âm thầm mà hành động không được bứt dây động rừng.
Sau hai tuần điều tra, Hoàng Thiên Phong gửi qua điện thoại cho Lâm Di một tập tài liệu của người có tên là Thái Hà, được miêu tả là bạn thân nhất của Mai Oanh.
Tập tài liệu ghi rất chi tiết về ảnh, công việc, gia cảnh xuất thân, địa chỉ nơi ở.
“Em mà vô bệnh viện lần nữa là anh tống em ra nước ngoài luôn, không về đây nữa.” Phía cuối trang còn có một dòng chữ mà Hoàng Thiên Phong gửi gắm đến mình, Lâm Di đọc xong cõi lòng cảm thấy ấm áp.
Cô nhắn tin lại cho anh mình nói rằng: “Em sẽ cẩn thận.”
Lâm Di bắt tay vào công việc thám tử của mình bằng cách đi siêu thị mua chút quà, rồi bảo vệ sĩ chở mình đi đến địa chỉ nhà Thái Hà.
Cô nói là đi thăm bạn, hai người vệ sĩ đi theo cô cũng không nghi ngờ gì.
Con đường dẫn vào nhà Thái Hà khá nhỏ xe hơi qua không lọt nên Lâm Di phải đi bộ hơn 500 mét mới đến nơi, cô không muốn gây sự chú ý nên bảo hai người vệ sĩ ở ngoài xe đợi.
Sau một hồi hỏi thăm, Lâm Di cũng dừng bước trước một ngôi nhà cấp 4 xập xệ, thấy cô đứng loáng thoáng ngoài cửa, một cô gái chừng 25 tuổi từ trang nhà bước ra với vẻ mặt đề phòng:
“Cô tìm ai.”
Giọng nói trọc lóc, ngữ điệu khó chịu của cô gái làm Lâm Di dè chừng, cô ấp úng:
“Tôi...” Cô mở to mắt nhìn kĩ hơn thì phát hiện cô gái trước mặt mình chính là Thái Hà, Lâm Di mừng trong dạ, cô không ngại hỏi thẳng: “Cô có phải là Thái Hà bạn thân của Mai Oanh không?”
Thái Hà sững người, ánh mắt chùng xuống ngậm ngùi như đang hoài niệm, đã lâu rồi cô không còn nghe ai nhắc đến cái tên này, sau bao năm giờ nghe thấy nỗi đau như mới vừa xảy đến hôm qua, Thái Hà ngước mắt lên, giọng hơi khàn vì uất nghẹn: “Là tôi đây, mà có chuyện gì không?”
“Tôi là Lâm Di là người quen của Mai Oanh, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
“Được, mời chị vào.”
Thái Hà đi trước Lâm Di nối bước theo sau.
“Cô sống một mình à?”
“Ừm.
Ba mẹ tôi đều qua đời cả rồi.”
Vừa đặt chân vào cô đưa mắt nhìn một lượt theo thói quen tuy căn nhà không có nhiều đồ vật đáng giá nhưng lại khá gọn gàng ngăn nắp.
Căn nhà lọt thỏm giữa hàng loạt mái ngói sang trọng nên trông đơn côi và cô quạnh quá.
Sau một lúc được Thái Hà mời an tọa trên chiếc sofa cũ kĩ và uống một ngụm nước, Lâm Di lấy hết can đảm vào thẳng vấn đề, cô nói:
“Tôi nghi ngờ cái chết của Mai Oanh không đơn giản chỉ là một vụ tự sát, cô là bạn thân của cô ấy cô nghĩ thế nào?”
Gương mặt Thái Hà thoáng buồn, giọng nói nghèn nghẹn dè dặt như vừa trải qua nhiều chuyện đau thương:
“Em đã từng lấy ảnh của Mai Oanh dán khắp nơi từ đường xá cho tới mạng xã hội với hy vọng mong manh tìm thấy cô ấy, nhưng cuối cùng thì...”
Thái Hà càng nói càng nghẹn đi, không ghìm được nỗi xúc động mà bật khóc thành tiếng, nàng quệt ngang dòng nước mắt trên mặt, tiếp tục câu chuyện còn dang dở:
“Cho tới khi có người báo án tìm thấy cái xác chết khô ở nhà hoang, lúc em đến hiện trường nhân viên pháp y sơ sẩy để lộ cánh tay của nạn nhân ra ngoài em đã nhìn thấy chiếc vòng tay mà em đã tặng Mai Oanh vào mấy tháng trước, em và các bạn suy sụp dù trong thâm tâm không tin cái xác đó là Mai Oanh.
Cho tới khi được xác định Mai Oanh tự sát bọn em lại càng không tin.”
Thái Hà khóc thảm thương, phải cố gắng lắm mới có thể nói rõ chữ:
“Mai Oanh rất tốt, được nhiều bạn học quý mến cô ấy hay giúp đỡ người, suốt những năm học Mai Oanh đều đóng học phí cho em, cô ấy tốt như thế....!Vậy mà...”
Nghe Thái Hà giải tỏa nỗi lòng Lâm Di ngồi đối diện không kìm được cảm xúc mà rơi nước mắt theo, một lúc sau thấy Thái Hà có vẻ bình tĩnh hơn, cô mới mạo muội hỏi:
"Trước khi mất tích Mai Oanh có biểu hiện gì khác thường không?”
“Không có! Bọn em còn hẹn nhau đi chơi mà, đôi khi cô ấy có nhắc đến tình yêu đơn phương gì đó nhưng mà nhìn chung Mai Oanh vẫn rất vui vẻ yêu đời, không có biểu hiện tiêu cực gì cả.”
Thái Hà ngập ngừng một chút rồi lại cất giọng từ tốn:
“Mai Oanh còn kể với tụi em về người anh trai cưng chiều yêu thương cô ấy hết mực, mỗi lần nhắc tới anh là mắt cô ấy sáng rực tự hào.
Nếu mà Mai Oanh thật sự muốn chết chỉ vì mấy trò đùa lố lăng bắt nạt kia thì em không tin, nếu muốn chết việc gì Mai Oanh lại chọn nơi xa xôi hẻo lánh quanh năm không thấy bóng dáng con người thế được.”
“Được rồi Thái Hà, chuyện tôi đến đây đừng nói cho ai biết nhé.”
“Vâng.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, cả hai trao đổi số điện thoại cho nhau để tiện liên lạc, bước ra khỏi căn nhà có phần ngột ngạt ấy, tâm trạng Lâm Di trở nên nặng nề, cô không ngờ sự việc lại phức tạp và không hề đơn giản như cô tưởng tượng.
“Xem ra phải tiếp xúc với Trịnh Vỹ Tuấn để cảm hoá anh ta thì mới mong tìm thấy nhiều manh mối quan trọng.” Nói ra được câu này Lâm Di cảm thấy lá gan của mình càng ngày càng lớn, nhưng cô mặc kệ, muốn phá giải thù hận giữa hai người đàn ông thì chỉ còn cách này thôi.
Suy đi tính lại, một cái chết đầy bí ẩn như thế mà chỉ có một tuần điều tra, còn dựa vào một bức thư tuyệt mệnh mà vội vàng kết luận, là làm ăn cẩu thả hay còn có nguyên do gì khác.
Lâm Di trở về nhà trong sự bồn chồn khó tả.
Biết được Trần Linh Linh sắp về nước từ miệng của Uyển Nhu, Lâm Di cấp tốc thu dọn đồ đạc rời khỏi vì không muốn chung đụng với hai con người đó.
Lâm Di lại không biết cô bị Uyển Nhu chơi khăm, vì muốn chị dâu đụng độ với Linh Linh mà cô nàng không ngại đưa chị mình vào tròng.
Trong lúc Lâm Di ở nhà thu dọn quần áo thì ở sân bay một đôi nam nữ bước ra, người nữ xinh đẹp trắng trẻo ngồi xe lăn, người nam đẹp trai vóc dáng như người mẫu đẩy cô gái đi ra, một tổ hợp nhan sắc làm lay động lòng người khiến ai đi qua cũng ngoái đầu nhìn lại.
Ngôn Thần Ngạo bế Linh Linh lên xe, chiếc xe lăn được người tài xế bỏ vào cốp.
Ở nhà, Uyển Nhu nhìn ra cửa trông ngóng, thấy Lâm Di kéo vali bước xuống lầu, cô nàng giả vờ làm nũng, van xin chị dâu nấu mỳ cho mình, chứ mục đích chính vẫn là kéo dài thời gian: “Chị nấu giúp em tô mì có được không? Xem như là lần cuối cũng được.”
“Được rồi chị đi nấu liền.”
Lâm Di bỏ vali hành lý xuống, lụi cụi trong bếp nấu mỳ.
Nấu xong, bê ra bàn để xuống trước mặt của Uyển Nhu.
“Chị đi nhé.” Lâm Di kéo vali hành lý đi ra cửa lớn, đúng lúc một chiếc xe hơi rẻ vào đổ giữa sân làm bước chân cô khựng lại, theo bản năng đưa mắt nhìn ra