- Henry! Tìm thấy rồi, chính là khu vực này.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng vui mừng reo lên.
- Cuối cùng kế hoạch có thể thực hiện được rồi,
chúng ta có thể cấy chip vào điểm đen của bán cầu não này.
- Cậu cần phải nhanh chóng thực hiện ngay bây giờ.
Người đàn ông mặc áo blue ra lệnh.
Henry đeo đôi gang tay màu trắng, cầm kim tiêm, tiến về phía chiếc giường được đặt giữa gian phòng cách âm. Cô gái đẹp tựa thiên thần đang nằm đó, với vô số thiết bị máy móc và màn hình sóng não bao quanh.
Henry khẽ vuốt lên mái tóc mềm mại của cô, cô nhìn anh, đôi mắt ánh lên chút hi vọng.
- Henry, Nhanh lên!
- Các xung thần kinh đi từ não đang lan truyền với tốc độ cực đại, nếu để tình trạng này kéo dài não bộ sẽ bị tổn thương khó hồi phục, thậm chí là tổn thương vĩnh viễn.
Cô nhìn hắn cầu xin, phía bên mặt và tóc đã thấm đẫm nước mắt. Lời nói yếu ớt, cả khuôn mặt cơ hồ không còn chút sức lực nào.
- Henry…xin...anh...
Henry nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa anh đào của cô, nụ hôn mang theo tình yêu, tham vọng, ẩn chứa sự chiếm hữu cuồng dại.
- Tịnh Kỳ! Nữ thần của anh.
- Anh sẽ thay hắn ta, yêu em đến hết cuộc đời.
- Sau này, thế giới của em sẽ vĩnh viễn không còn ai là Mạc Tư Hàn.
Henry thì thầm bên tai cô, bờ môi hắn chạm vào làn nước mắt nóng hổi trên sườn má.
Bổng cơn đau đớn bất ngờ ập đến, chiếc kim tiêm xuyên sâu vào vùng thái dương, sau đó lan nhanh đến từng tế bào thần kinh. Đôi mắt nâu trong veo hằn lên những tia máu đỏ, nhuốm đậm một màu bi thương căm hận. Cô chỉ kịp thì thào 1 cái tên, rồi từ từ chìm vào sâu trong giấc ngủ.
- Mạc Tư Hàn..."
Kí ức năm đó chợt ùa về...
Năm cô 9 tuổi...
Triệu Tịnh Kỳ vốn là con gái riêng của Triệu Khải, mấy năm trước được ông đưa từ bên ngoài về. Cũng từ lúc bước chân vào Triệu gia thì cuộc đời cô bắt đầu rơi vào chốn tù ngục tăm tối.
Du Lãm vợ ông, là một người đàn bà chua ngoa có lòng dạ độc ác, nham hiểm. Dựa vào việc ông thừa nhận có nhân tình bên ngoài, lại dám đem về một đứa con riêng, thì luôn tìm mọi cách trút hết giận dữ lên người cô. Triệu Khải biết việc mình làm, ảnh hưởng lớn đến thanh danh Triệu gia, nên đành mắt nhắm mắt mở cũng không quản việc Tịnh Kỳ bị đối xử như thế nào.
Lớn lên một chút, thì con gái út của bà là Triệu Ninh cũng hùa theo mẹ mà ức hiếp cô. Còn có đại tiểu thư là Triệu Giai, tuy miệng nói xem cô như em gái, nhưng lại mảy may chưa bao giờ giúp đỡ.
Duy chỉ có Triệu Quân, cậu cả nhà họ Triệu là thật lòng quan tâm. Nhưng đáng tiếc, Triệu Quân chỉ ở bên cạch cô một năm, sau đó liền sang nước ngoài du học, từ đó đến nay vẫn chưa lần nào về thăm nhà.
Ở Triệu gia, không một ai xem cô là nhị tiểu thư. Với họ, cô tồn tại như một thứ phế vật, cô dần dần học cách sống chai lì hơn, gai góc hơn. Có lúc, bị Du Lãm dùng roi vụt đến chảy cả máu lưng, mà vẫn cắn chặt răng chịu đựng không hé miệng kêu lên một câu nào. Bởi có như vậy, bà ta mới cảm thấy nhàm chán mà chịu dừng tay.
Một lần, Cha cô làm ăn xa trở về, thấy Tịnh Kỳ đang loay hoay ở nhà sau dọn dẹp, liền vội vàng gọi cô chạy tới.
Tịnh Kỳ trên tay cầm chiếc khăn lau, quần áo có vài chổ bám bẩn, nhăn nhúm. Nghe thấy tiếng của ông cô chậm chạp bước đến. Triệu khải ngồi trên chiếc ghế đá nhỏ, đưa mắt nhìn Tịnh Kỳ, vẻ mặt có phần chua xót đem chiếc khăn trong tay cô bỏ xuống.
- Cha nói với Du Lãm, về sau con đừng làm mấy việc này nữa.
- không sao, con tự lượng sức là được.
Tịnh kỳ vẻ mặt không thay đổi nhìn ông trả lời.
Lòng Triệu Khải nhói lên, còn không phải là nói con tự biết thân phận đó hay sao? Một đứa trẻ 9 tuổi lại giấu quá nhiều tâm tư như thế. Năm đó, cũng vạn bất đắc dĩ mới đưa con bé về, bằng không...
Nghĩ