Tịnh Kỳ không muốn Triệu Khải thêm đau lòng một mặt muốn an ủi, mặt khác muốn ông thôi hi vọng.
- Ở Anh Quốc Mạc gia cũng có thế lực không nhỏ, con sẽ nhờ ngài ấy giúp đỡ, việc tìm người có thể hiệu quả hơn. Tuy nhiên, cha cũng đừng hi vọng quá, có khi cô ấy lại không hề biết về việc du thuyền ROSE cũng nên.
Tịnh Kỳ vừa nói vừa đem mấy tấm ảnh cất vào bên trong túi xách của mình.
- Cha hiểu, lần ở Anh Quốc Mạc gia cũng cho người tới giúp đỡ rất nhiều, còn đích thân đến thăm lúc cha ở viện, ân tình này Triệu gia chúng ta nhất định báo đáp.
Triệu Khải lời nói có phần xúc động, hướng mắt ra phía cửa sổ, trời lúc chiều muộn mang một sắc thái âm u, tĩnh lặng.
- Ngài ấy là người không câu nệ tiểu tiết, cha đừng quá mang nặng việc ơn nghĩa.
- Tiểu Kỳ! Con có hận cha không?
Ánh mắt Triệu Khải vẫn nhìn ra bên ngoài,mây đen đã bắt đầu phủ kín cả vùng trời như nhằm báo hiệu cho một cơn mưa sắp tới.
Bàn tay đang rót nước của Tịnh Kỳ chợt ngưng lại giữa khoảng không, cô vốn đứng quay lưng về phía Triệu Khải nên không biết vẻ mặt ông lúc này là biểu hiện gì. Cô tiếp tục hoàn thành nốt động tác, nhẹ nhàng đem cốc nước đặt xuống chiếc bàn ngay cạnh đầu giường của Triệu Khải, rồi từ từ ngồi xuống trả lời.
- Con vốn không có lí do để hận cha, thì làm sao có thể hận!
- Cha tất cả đều không lo được cho con, khiến con phải nương nhờ Mạc gia, chẳng lẽ con không ghét bỏ ta sao?
Triệu Khải ngồi trên giường, đầu hơi cúi xuống, có vẻ ông không đủ can đảm nhìn thẳng vào Tịnh Kỳ.
Cô cầm lấy đôi tay chai sạn, đầy vết nhăn của Triệu Khải đặt vào trong bàn tay mình.
- Năm đó cha mang một đứa bé xa lạ về, còn cho nó mang họ Triệu. Đây là điều to lớn mà cha đã làm cho con, con đến Mạc gia không phải vì hận cha không lo được cho mình, mà vì sợ nếu ở lại con sẽ khiến cha và mọi người rơi vào cảnh bất hoà.
- Vậy nên, đến cả tư cách ghét bỏ con còn không có thì làm sao có thể ghét bỏ cha!
Triệu Khải đôi mắt đã đỏ hoe, tay run run nhìn Tịnh Kỳ.
- Từ khi nào mà con đã biết..., lúc rời khỏi Triệu gia là con đã biết rồi sao? Chính là lúc đó sao?
Tịnh Kỳ khe khẽ gật đầu!
- Đứa trẻ này! Đáng lí cha phải nghi ngờ khi chưa từng thấy con hỏi về mẹ của mình mới phải, là con đã nhớ ra rồi phải không?
Triệu Khải cầm lấy tay của Tịnh Kỳ, lời nói đau thương xen lẫn sự lo lắng.
Cô lắc đầu thất vọng nói:
- Một chút cũng không, có lẽ khi ấy con còn quá nhỏ.
- Tại sao ngần ấy năm, con lại không hỏi cha về thân thế của mình?
Tịnh Kỳ nghe Triệu Khải hỏi trong lòng dấy lên sự sợ hãi, giọng nói nghe ra rất căng thẳng.
- Ngày ấy, con đã gặp phải chuyện gì?
- Chuyện