Tử Phong tức giận đứng dậy khỏi ghế, tay cuộn lại hình thành nắm đấm.
- Hôm nay tôi xem như cậu say nên sủa bậy bạ. Bằng không...
Bàn tay của Tử Phong càng siết chặt hơn.
- Cậu định đánh tôi? Vì cô ta sao?
- Cậu chỉ mới biết cô ta vài tiếng trước thôi đấy, xem ra thủ đoạn mồi chài của cô ta không hề đơn giản.
Mạc Tư Hàn đưa cốc rượu lên miệng uống cạn một hơi. Tử Phong trông thấy dáng vẻ đầy khiêu khích của Tư Hàn bàn tay liền nới lỏng, bất lực thở dài lắc đầu.
- Tôi đi thanh toán, cậu ra ngoài lấy xe!
Nói rồi Tử Phong tay cầm áo khoác tiến lại gần Tịnh Kỳ.
- Tư Hàn uống hơi nhiều nên nói năng không kiểm soát, em đừng để ý. Anh đưa cậu ta về trước, khi nào bình tình hai người hãy nói chuyện sau.
Mái tóc đã phần nào che đi gương mặt xinh đẹp của Tịnh Kỳ. Cô đứng yên không chút động thái phản hồi lại Tử Phong.
Mạc Tư Hàn cũng im lặng, khẽ một giây nhìn lên cô rồi lạnh lùng đứng dậy rời đi.
Tiếng nhạc đã chuyển sang tiết tấu sôi động, náo nhiệt hơn, lượng khách cũng đông hơn so với lúc cô mới vào. Tịnh Kỳ đưa tay cầm chai Wishkey còn hơn một nửa trên mặt bàn, ngửa cổ cho lên miệng uống một hơi.
Hành động này vô tình lại rất thu hút đám ruồi muỗi xung quanh. Có vài tên đã để ý đến cô, thấy đám người Tử Phong vừa rời đi, một tên trong số chúng nhanh chân tiến lại gần.
- Mỹ nữ, để anh uống cùng em.
Hắn ta dùng giọng điệu tán tỉnh, càng lúc càng đứng sát về phía cô hơn.
- Biến đi!
Tịnh Kỳ không thèm ngước nhìn, chỉ buông
giọng lạnh lùng ngữ khí lạnh nhạt, thái độ biểu thị không muốn bị ai làm phiền. Sau đó đặt chai rượu lên mặt bàn, tiến lại chổ vừa rồi của Mạc Tư Hàn mà ngồi xuống.
Lúc này nhìn rõ khuôn mặt cô, hắn nhất thời bị dung mạo làm cho mê mẩn. Liền vội vàng nhào tới đưa tay vòng qua vai cô, giọng điệu phấn khích nói:
- Làm người phụ nữ của anh, giá nào anh cũng chấp nhận!
- Bỏ bàn tay bẩn thỉu đó ra ngay!
Cô tức giận vung mạnh tay hắn, toan định đứng lên.
Hắn nhanh như chớp dùng lực ôm trọn cô vào lòng.
- BỎ RA!
Cô hoảng sợ vùng vẫy.
Mặt hắn ghé sát trên vai, từ phía sau hít lấy mùi hương trên mái tóc cô.
- ANH DÁM!
Cô kinh hãi quay mặt né tránh.
- Thơm quá!
- BỎ RA!
- Đồ khốn nạn, tôi sẽ... ưhm...ưh..m...
Bàn tay khoẻ mạnh của hắn vội bịt chặt miệng cô, tay kia siết chặt dừng lại trên khuôn ngực.
"Tại sao...hắn ta dám...không được, không được dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào tôi"
"Bỏ ra... đồ bẩn thỉu!"
Đáy mắt cô hiện lên sự sợ hãi, chưa bao giờ cô gặp phải tình huống và loại người biến thái như thế này. Tại sao hắn dám ngang nhiên ở chốn đông người,lại làm thế với cô
"Tại sao, không ai lên tiếng giúp mình..."
Cô đưa mắt nhìn quanh, có vài người trông thấy cô nhưng dường như họ vờ như không để ý.
"Kìa rồi, Tư Hàn!"
"Anh ấy đang bước ra phía cửa"
"MẠC TƯ HÀN, MẠC TƯ HÀN!"
"Nhìn em, quay lại nhìn em!"
"Làm ơn quay lại... xin anh!"
Đôi mắt cô hướng về bóng lưng Tư Hàn mà