Mấy ngày này Tư Hàn không về Mạc gia, tuy anh không còn xa lánh cô như trước nhưng đổi lại cực kì cảnh giác. Tịnh Kỳ thấy vậy ở luôn trong kí túc xá, riêng Tử Phong thì sau lần biết cô học ở đây thì hôm nào cũng đến tìm cô, khiến mỗi khi anh xuất hiện đám nữ sinh lại được một phen náo loạn.
Hôm nay anh lái chiếc Audi đưa cô tới một nhà hàng kiểu Ý sang trọng, sau đó tìm mọi lí do dụ Tư Hàn đến nhưng đều bị anh thẳng thừng từ chối. Cuối cùng, lại trở thành cuộc hẹn hò riêng giữa 2 người.
Sau khi dùng xong bữa trưa, họ thong thả đi bộ đến một tiệm cafe gần đó.
Hai người bọn họ có vẻ rất hoà hợp, bầu không khí giữa họ lúc nào cũng đầy thú vị và bất ngờ. ví như chuyện Tử Phong tính kế giúp Tịnh Kỳ.
- Em cứ trực tiếp hạ thuốc rồi đưa lên giường không phải là xong sao?
Giọng điệu Tử Phong vô cùng ám muội
- ...
Cô có phần ngại ngùng, lại rầu rĩ bước đi không trả lời.
- Hửhmm???
- Không phải em làm rồi đấy chứ!
Tịnh Kỳ khẽ gật đầu. Tử Phong kinh hãi lùi về sau hai bước.
- Nhưng không ăn thua, Tư Hàn rất cảnh giác em không qua mắt được anh ấy.
Cô nhăn nhó tỏ ra khó chịu.
- Có lần em dùng luôn thuốc ngủ. Tư Hàn ăn tối xong thấy cơ thể bất thường liền về phòng khoá trái cửa, đánh một giấc tới sáng hôm sau.
- Dịp lễ tình nhân, em mặt dày dùng thủ đoạn vờ như đang tắm thì mất nước, chỉ quấn mỗi khăn lấy hết dũng khí xông thẳng vào phòng anh ấy, cuối cùng anh ta đá em vào nhà tắm, rồi ra ngoài khoá cửa nhốt em nguyên một ngày trong đó.
- Ơ..., Tử Phong anh sao ngây người ra thế?
Thấy Tử Phong đứng yên tại chổ vẻ mặt không chút phản ứng cô liền quay lại hỏi.
Tử phong khẽ rùng mình tưởng tượng.
- Có khi nào về sau cô ấy không chỉ dùng thuốc ngủ mà chuyển sang hạ độc luôn không?
Anh vội vàng chạy lên xoa xoa đầu cô, miệng tươi cười.
- Haha... anh đang nghĩ không biết là Tư Hàn gặp em là hoạ hay phúc của cậu ta đây.
- Đương nhiên là phúc rồi, nếu không anh sắp được uống rượu nhân dịp kỉ niệm 10 năm ngày mất của anh ấy đấy.
Tử Phong nhìn cô một cách ngu ngốc.
- Haha... em đùa thôi, dù là phúc hay hoạ thì anh ấy có muốn trốn cũng không thoát khỏi tay em đâu.
Tịnh Kỳ cười rạng rỡ nhìn Tử Phong đang đi bên cạnh cô.
- Tịnh Kỳ, giá mà anh được biết em sớm hơn nhỉ? Có khi em lại si mê anh trước cũng nên.
Tử Phong xoay người đi lùi từng bước, đầu nghiêng nghiêng nhìn vào khuôn mặt của cô hóm hỉnh nói.
- Em yêu Tư Hàn từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Cô đưa đôi mắt nâu xinh đẹp, chứa đựng thứ tình yêu mãnh liệt mà duy nhất nhìn về phía hàng cây bên đường.
Tử Phong thất thần nhìn cô rồi thở dài tiếc nuối.
- Sao ngày xưa em không nhìn kĩ thêm lần nữa.
Hai người họ bước vào một tiệm cafe nổi tiếng, thời điểm nghỉ trưa nên quán khá đông khách đa số là dân văn phòng và sinh viên ở gần đó.
Sau khi oder đồ uống Tử Phong cùng Tịnh Kỳ đang vui vẻ trò chuyện thì bắt gặp Tô Cẩm Tuyết chủ động tiến về phía họ chào hỏi.
- Tử Phong, đúng là cậu rồi!
- Cẩm Tuyết.
Tử Phong nhìn thấy cô kêu lên.
- Là mình! Cậu đi cùng bạn gái à, mình có làm phiền hai người không?
- À không! Cô bé là em của một người bạn thôi!
Tử Phong có chút lo sợ vội vàng lên tiếng giải thích.
Tô Cẩm Tuyết nhìn sang Tịnh Kỳ đang ngồi đối diện liền đưa tay ra chào hỏi, có phần ganh tị với nhan sắc của cô.
- Chào em! Chị là Tô Cẩm Tuyết bạn của Tử Phong.
- Chào chị, Tôi là Tịnh Kỳ.
Cô đáp lời nhưng lại không đưa tay ra, mắt vẫn hướng về ly Cappuccino mà quấy đều. Cẩm