- Cô Triệu. Xin mời!
Nữ nhân viên và Tịnh Kỳ cùng bước vào bên trong thang máy, sau đó ấn số tầng đã được chỉ định thấy Tịnh Kỳ im lặng, nữ nhân viên lên tiếng.
- Cô Triệu do khách mời đến từ Anh Quốc và khách đăng kí lưu lại khá đông nên chỉ còn một vài phòng trống ở tầng 22. Tôi đã liên hệ quản lí giúp cô đặt trước một phòng.
Tình Kỳ bắt đầu thấy choáng váng, những luồng khí nóng đang lan nhanh khắp cơ thể khiến nhịp tim cô đột ngột tăng lên.
- Lễ phục cũng vừa được mang đến theo đúng số đo cô dặn, nếu có vấn đề gì không hài lòng cô có thể trực tiếp nói với tôi.
Nữ phục vụ quay lưng về phía Tịnh Kỳ giọng nói đều đặn giải thích, đầu cô lúc này bắt đầu xuất hiện một vài ảo giác mờ hồ. Cô đưa tay dựa vào thanh vịn trong thang máy, cố gắng ổn định nhịp thở để có thể tỉnh táo hơn.
- Cô Triệu, chúng ta tới nơi rồi.
- Cô Triệu! Cô không sao chứ?
Tịnh Kỳ nhìn nữ nhân viên rồi từ từ đứng thẳng.
- Không sao? Có lẽ tôi đã uống hơi nhiều.
Sau đó hít một hơi thật dài, thả lỏng cơ thể bước ra phía ngoài hành lang.
Bên trong phòng nghỉ của khách sạn KING được thiết kế như một căn hộ hiện đại, sang trọng, phía trên bàn của phòng khách đã được đặt sẵn chiếc hộp in logo của nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, trong đó là một bộ váy dạ hội cao cấp màu đỏ.
Lúc này, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, cơ thể đang phản ứng ngược lại với lí trí, nếu tiếp tục thế này cô sợ bản thân sẽ có những hành động không thể kiểm soát nỗi. Tịnh Kỳ tin chắc rằng cô không hề bị say, càng không phải do tác dụng phụ của thuốc Rintalin gây ra, bởi nó chỉ khiến cô mất đi thị giác trong vài giây ngắn ngủi, không thể nào gây ra tình trạng như bây giờ.
Thấy nữ nhân viên chưa có ý định rời đi. Tịnh Kỳ khẽ đưa tay lấy điện thoại từ bên trong chiếc Clutch, nhẹ nhàng đặt dưới chiếc váy dạ hội rồi xoay người bước vào bên trong phòng ngủ.
Nữ nhân viên này, cô ta nhất định có vấn đề.
Bảng tên trên ngực chắc hẳn cũng mới tháo ra trước khi gặp cô, cho nên mới vội vàng bỏ luôn vào túi áo. Lúc trong thang máy, trùng hợp là gương mặt lại vừa vặn đứng ngay điểm mù của camera.
Hơi thở cô bắt đầu gấp gáp, cổ họng đã khô lại, cô chỉ cảm thấy nóng đến mức khiến toàn bộ cơ thể đều trở nên nhạy cảm..
"Chết tiệt... Mày cũng có lúc bị người ta hạ thuốc sao?"
"Là vào lúc nào....?"
Tịnh Kỳ khó khăn dựa người vào bên cửa suy nghĩ.
Từ lúc bắt đầu buổi tiệc, ly vang đỏ là thứ đồ uống duy nhất cô cầm trên tay, tuy nhiên cũng chỉ chạm môi chứ chưa hề uống, chỉ có...
"Là ly Pimm's !"
"Tư Hàn và mình đều uống ly cooktail đó...."
Tịnh Kỳ vội vàng ấn số gọi cho Tư Hàn.
"Làm ơn... "
"Tư Hàn, mau nghe máy đi!"
.....
Điện thoại đổ chuông nhưng ngay sau đó liền tắt máy, Tịnh Kỳ sốt sắng gọi lại lần nữa, kết quả nhận được vẫn như lần đầu.
"Tư Hàn khốn khiếp!"
Bên ngoài đã nghe có tiếng bước chân chuyển động, càng khiến cô thêm phần gấp gáp hơn.
Tịnh Kỳ chuyển hướng gọi cho Tử Phong, điện thoại của cậu chỉ kèm theo những tiếng tút dài rồi tắt hẳn...
Tiếng nói chuyện từ bên ngoài đã rất gần.
- Cô ta đâu? Sao lâu như thế rồi còn chưa ra?
"Giọng nói này....cô đã từng nghe thấy!"
- Tiểu thư, cô ấy đang thay đồ bên trong.
- Chiếc ví kia là của cô ta sao?
- Vâng ạ!
- Cầm nó lại đây. Nhanh lên!
Nữ nhân viên vội vàng cầm chiếc Clutch Diamond đang đặt trên bàn lại gần.
"BỐPPP!"
Nữ nhân viên hoảng sợ, đưa tay sờ lên má.
- ĐỒ NGU XUẨN, cô ta đã cầm theo