Trong quầy Bar, khi thấy Tịnh Kỳ đã ngấm rượu Bạch Tử Phong cũng để mặc cô bắt đầu quậy phá.Tịnh Kỳ nâng ly rượu về phía Bartender giọng lè nhè, vui vẻ:
- Hàn!... Chúc mừng sinh nhật..., nào! ... cạn ly...,
- Tên khốn này! Uống đi!
- Tên khốn khiếp!... anh muốn khiêu khích tôi sao?
- Thưa cô!...
- Hừm...
Thấy tên bartender muốn lên tiếng giải thích, Bạch Tử Phong liền đưa đôi mắt sắc lẹm mà lườm, hắn ta nhanh chóng mĩm cười vui vẻ, nâng ly chanh muối bên cạnh mà cụng ly cùng cô.
- Khoan đã!...Bánh sinh nhật đâu?... Anh phải thổi nến trước đã!
- Đâu rồi? Nó đâu rồi?...
Tịnh Kỳ cúi người ngó nghiêng xung quanh, cô loạng choạng định bước xuống ghế thì Bạch Tử Phong đã nhanh tay giữ cô lại.
- Em định đi đâu?
- Hàn cần phải thổi nến..., em đi tìm bánh cho anh ấy!...
- Ở yên đây! Tôi đi lấy giúp em!
Bạch Tử Phong đỡ cô ngồi ngay ngắn trên ghế, rút ra tấm thẻ đen đưa cho tên phục vụ.
- Mau chuẩn bị chút đồ, bill tất cả ở đây tôi thanh toán, bảo bọn họ mau chóng rời đi.
Tên phục vụ định nói điều gì đó, nhưng vừa trông thấy tên của Bạch Tử Phong trên tấm thẻ liền vội vã gật đầu lia lịa, nhanh chóng gọi quản lí sắp xếp cho khách rời khỏi bar.
Chừng 20 phút sau, không gian xung quanh quầy đã tràn ngập không khí của một buổi tiệc sinh nhật, Tịnh Kỳ mãi loay hoay tìm cách xử lí cây pháo sáng, Bạch Tử Phong thấy vậy liền nhìn cô một cách chế giễu.
- Tịnh Kỳ, đừng nói là em chưa từng sử dụng nó!
- .... ( Không gian bổng chốc trở nên im lặng)
- Em không biết mình sinh ra khi nào...., cho nên...cũng chưa từng thổi bánh sinh nhật.
Bạch Tử Phong nhìn vào ánh mắt u buồn của Tịnh Kỳ trong lòng trào lên loại thương cảm chua xót, anh đem nụ cười vẽ lên khuôn mặt một cách thật tự nhiên. Bình thản cầm lấy cây pháo sáng trên tay cô.
- Vậy thì hôm nay sẽ là sinh thần của em. Nào! Hãy ước nguyện và thổi nến đi!
- Không được!... hôm nay là sinh thần của Tư Hàn, không phải là của em!
- Ngốc! Em tự nhìn mình xem, sinh thần của người khác thì nâng niu xem trọng như vậy, còn đối với bản thân thì lại hờ hững vô tâm.
- Hàn..., là người em yêu, không phải "người khác"
- Em...
Bạch Tử Phong nắm chặt cây pháo trong tay, ánh mắt anh nhuộm đầy màu đố kị "Tịnh Kỳ, em vì Mạc Tư Hàn mà chịu tổn thương, lại vô tình khiến người bên cạnh cũng vì em mà chịu thương tổn".
- Ừm! Thì là người em yêu, vậy em mau chóng thổi nến giúp cậu ta đi!
Tịnh Kỳ tươi cười vui vẻ làm theo lời Bạch Tử Phong, sau đó bọn họ còn lai dai đến gần 2h sáng. Đến lúc này Tịnh Kỳ đã say mềm, cô miên man nằm gục trên bàn. Còn Bạch Tử Phong xem ra vẫn rất tỉnh táo, anh nhẹ nhàng bế Tịnh Kỳ ra xe, cẩn thận cài dây an toàn cho cô, đúng lúc Tịnh Kỳ nghiêng đầu, chóp mũi cao lại chạm ngay đầu má anh, mùi rượu thoang thoảng xen lẫn mùi hương dịu ngọt phát ra từ cô, Bạch Tử Phong chậm chạp đưa mắt liếc nhìn, bờ mi dài cong lặng lẽ nhắm nghiền, 2 má cô vì chất men mà trở nên ửng hồng nhuận sắc, cánh môi theo đó cũng tạo sự dụ tình đầy mê hoặc.
Lồng ngực Bạch Tử Phong dồn dập như có trống đánh, anh căng thẳng đến mức hơi thở cũng tăng nhanh hơn bình thường, chưa