Tịnh Kỳ đứng trước gương, tỉ mỉ chỉnh lại chiếc váy vin màu đen thanh lịch, may thay là nó giúp cô phần nào che dấu tích ân ái mà Mạc Tư Hàn để lại. Cô nhẹ nhàng vén mái tóc sau vành tai, ngũ quan xinh đẹp càng thêm phần kiêu sa, toả sáng.
Ngước nhìn đồng hồ, vừa vặn tròn thời gian mà Mạc Tư Hàn cho phép, đang định bước ra bên ngoài thì đã thấy anh đột nhiên xuất hiện.
Không còn đeo tạp dề, không còn cầm muỗng trên tay. Mạc Tư Hàn thoáng chốc trở về dáng vẻ tổng tài cao ngạo như trước lúc anh vào bếp.
- Tịnh Kỳ, chúng ta ra ngoài ăn, nhanh lên!
Anh gấp gáp tiến lại, tự động cầm lấy túi xách và điện thoại của cô, động tác hối thúc bất thường.
- Không phải là anh đang chuẩn bị bữa trưa đó sao? Lẽ nào còn chưa xong?
Mạc Tư Hàn thấy vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện của Tịnh Kỳ, liền thuận tiện cầm luôn tay cô kéo đi.
- Xong rồi!
- Vậy tại sao lại không ăn, em rất muốn được thưởng thức tay nghề của anh.
- Không nuốt được, nó có vị rất lạ.
Tịnh Kỳ theo sau Mạc Tư Hàn bước ra khỏi phòng, khẽ tủm tỉm cười khích lệ anh.
- Không sao! Khó ăn mấy em cũng nuốt được, sẽ không phụ tấm lòng của anh.
Tưởng đâu sẽ giống mấy cảnh trên phim cô từng xem, nam - nữ chính vào bếp vì người mình yêu, đối phương lại ngọt ngào khen ngợi cho dù đồ ăn có tệ đến cỡ nào. Nhưng xem ra, nghịch cảnh của cô lại không đơn giản như vậy.
Mạc Tư Hàn chỉ phát ngôn một câu, mà đánh tan mọi ảo mộng của cô, một phát vừa hạ phàm liền xuống đàm đạo với diêm vương.
- Tính mạng là trên hết!
Ngang qua gian bếp cô mới nhận ra lời mình nói là sai lầm đến cỡ nào, khung cảnh không thể thảm hại hơn. Không tin được là một mình Mạc Tư Hàn lại có thể tạo ra màn vào bếp ấn tượng đến như vậy. Đảo mắt nhìn quanh, cô còn kịp trông thấy chiếc đuôi cá đang "trồng chuối" trong nồi.
Vốn dĩ căn hộ thuộc tài sản của gia đình Anna, trước kia khi Tịnh Kỳ theo học khoá ngắn hạn thường ghé đến nơi này. Tuy nó không lớn, nhưng lại rất đầy đủ tiện nghi. Nếu giờ chủ nhân ngôi nhà mà trông thấy cảnh phá hoại này, cô biết phải ăn nói thế nào đây.
Khuôn mặt kinh ngạc của cô vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt, thất thần để Mạc Tư Hàn mặc sức lôi đi.
- Tôi chỉ muốn tạo bất ngờ cho cô, nhưng kết quả lại không được như ý, lần tới nhất định sẽ khá hơn.
Tịnh Kỳ hoảng hốt ngăn cản.
- Không! Tuyệt đối không cần lần sau, lần này cũng đủ bất ngờ rồi.
Tịnh Kỳ mếu máo một cách đau lòng "Đồ thùng rỗng kêu to, không biết thì nói không biết, bày đặt dáng vẻ chuyên nghiệp thế làm gì".
Vừa bước ra, đã thấy Lâm Tiêu nghiêm nghị đứng trước cửa, trông thấy Mạc Tư Hàn và Tịnh Kỳ, anh nhanh nhẹn đầu cúi chào.
- Tiêu, bên trong đó, cậu vào xử lí sạch sẽ một chút.
Mạc Tư Hàn lãnh đạm bước đi, không quên giao nhiệm vụ "quan trọng" cho Lâm Tiêu, như thể hiện sự đồng cảm, Tịnh Kỳ áy náy động viên anh.
- Anh Tiêu, vất vả cho anh rồi!
- Không có gì thưa tiểu thư!
Nói xong, Tịnh Kỳ vội bước theo sau Mạc Tư Hàn ra xe, Lâm Tiêu đưa mắt nhìn theo, thoáng chút sự có sự lắng hiện lên trong đôi mắt đen láy của anh. Lâm Tiêu lấy hết dũng khí kêu lên:
- Boss! Hay để tôi...
- Không cần!
Lâm Tiêu chưa kịp nói ra ý muốn của mình, liền đã bị Mạc Tư Hàn chặn ngay lại, chỉ có thể cúi đầu vâng lệnh.
- Vậy tôi sẽ xử lí thật nhanh chóng!