Thiên Dạ mặt mày biến đen nện bước nặng nề ra khỏi hội đấu giá, Mặc Liên theo sau cũng cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn y.
Tâm tình của Thiên dạ chính là phải dùng từ tồi tệ để hình dung, vừa tức muốn phát điên lên lại không thể làm gì.
Cỗ xe ngựa thái tử hướng một ngõ hẻm nhỏ rẽ vào, Thiên Dạ hoàn toàn không đề phòng cẩn thận, hai bóng người lặng lẽ theo sau.
Thiên Dạ vén màn xe bước ra, đối diện y là một gã nam nhân trung niên thân cao vai rộng, một bộ áo choàng đen toả ra khí thế nguy hiểm, trên người lại toả ra mùi huyết tinh tanh nồng gay mũi.
Khuôn mặt gã nam nhân trung niên đầy râu trông dữ tợn hung ác, mà Thiên Dạ lại không chút sợ hãi, thấy vào đó lại gương đôi môi mỏng, cười như không cười nhìn gã nam nhân trung niên :
-" Nhiệm vụ tiếp theo ngươi hiểu rồi chứ, cướp đan dược về cho bổn thái tử !"
Sau khi nghe đến đan dược, đôi mắt gã nam nhân trung niên loé loé ên tia sáng tham lam, âm hiểm cười :
-" Đan dược, ngươi đường đường là thái tử lại đi giết người cướp của......"
Mặt Thiên Dạ trầm xuống, gã nam nhân trung niên lại cười cợt nhạo báng :
-" Nếu tin này mà truyền ra ngoài, ây da thái tử, ngươi bị lăng trì xử tử là chuyện thiên kinh nghĩa địa, bị người đời nhạo báng, lưu truyền tiếng xấu muôn đời mới là chuyện thú vị a, thái tử, ngươi việc xấu này vì bản thân ngươi chẳng phải cũng không ngại mà làm hết đó sao,...."
-"Nếu ngươi không muốn giải dược có thể truyền chuyện này ra ngoài, ngươi sẽ mục rữa mà chết, có một cường giả Trúc Cơ cao kỳ làm nệm lưng, bổn thái tử đây cũng không mất mát cái gì."
Thiên Dạ điều chỉnh lại thần sắc, kiêu ngạo hất hàm cười :
-" Huống chi, người chết rồi sẽ quan tâm đến thanh danh sao ?"
Đối với y, bây giờ thanh danh rất quan trọng, nhưng một khi mọi chuyện lộ ra ngoài thì chẳng còn gì nữa, lúc đó mọi chuyện có thế nào y cũng chẳng quan tâm.
Nhưng việc Thiện Dạ làm sẽ vô cùng thuận lợi nếu không có ai đó cản trở.
-" Ma tu ma đạo ? Thật đáng ngạc nhiên !"
Một giọng nói trong trẻo nhưng mang đầu lãnh ý vang lên sau lưng gã nam nhân trung niên.
-" Ai !!!"
Gã nam nhân trung niên cảnh giác quay đầu, nhưng gã chưa kịp làm ra hành động gì, gã chỉ thấy ngực đau nhói, một mùi tanh lan tràn ra khắp không khí.
Gã nam nhân trung niên khoé miệng phun ra một ngụm máu, đầu từ từ cúi xuống nhìn thứ thanh kiếm màu đen đâm thủng ngực mình, không nói được một lời lập tức trợn trắng mắt ngã xuống.
Thân thể cao lớn của gã ngã xuống trên vũng máu, để lộ thân ảnh hài người phía sau.
Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, một đôi phượng mâu lạnh lẽo liếc nhìn, nam tử ánh mắt phun trào hận ý,