Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Huyễn cảnh


trước sau

Đáng tiếc đây là quy củ, Thiên Xích Viêm không thể không tuân theo. Nhưng hắn vẫn thích màu đen hơn, lý do rất đơn giản, Nguyệt nhi nói hắn mặc y phục trắng không hợp !

-" Chàng lại nhìn y phục bằng ánh mắt đó, chẳng lẽ lâu như vậy chàng vẫn không thích màu trắng ?"

Một nữ tử xinh đẹp xuất hiện sau lưng hắn, trên mặt nữ tử nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt thâm tình đặt tại trên người Thiên Xích Viêm.

Thiên Xích Viêm ánh mắt lạnh lẽo, môi mỏng khẽ mở :

-" Ai cho ngươi vào phòng của ta ?"

-" Chàng đừng như vậy, chúng ta dù sao...?"

-" Câm miệng !"

Thiên Xích Viêm quát lớn, doạ nữ tử bạch y đối diện sợ run rẩy, thân thể mềm mại theo phản ứng lùi lại một chút. Nếu Mặc Nguyệt có ở đây nhất định sẽ rất ngạt nhiên, nữ tử này thoạt nhìn rất giống nàng.

Nữ tử cắn cắn đôi môi đỏ mọng, ủy khuất hỏi :

-" Từ khi chàng ra ngoài năm đó, khi trở về lại trở nên lạnh lùng khó gần như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"

Thiên Xích Viêm không nói gì quay mặt đi, hờ hừng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, trong mắt lại loé lên một tia nhung nhớ, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành cứ hiện lên trong đầu hắn.

Nguyệt nhi....

Thiên Xích Viêm siết chặt tay, hắn có cảm giác nàng xảy ra chuyện gì đó, trái tim ẩn ẩn đau, nhưng cảm giác đó qua đi rất nhanh, bây giờ đã không cảm nhận được nữa.

-" Đường Bình !"

-" Sư huynh gọi đệ ?"

Một thiếu niên xoa xoa đầu cười ngây ngô bước vào.

-" Gọi trưởng lão và chủ điện đi, ta muốn giải quyết mọi chuyện của Tây điện trong ngày hôm nay !"

Đường Bình cười cười, nói :

-" Được, sư huynh đợi chút !"

Đường Bình chạy vọt ra ngoài, nữ tử lại nhăn mi đẹp, khó hiểu hỏi :

-" Chàng lại muốn ra ngoài ?"

-" Ngươi quản quá nhiều chuyện !"

Thiên Xích Viêm khí thế áp người, quanh thân hơi thở lạnh lẽo lại thêm phần nguy hiểm, nữ nhân này quá mức phiền phức, nếu không phải e ngại thân phận của nàng ta với mấy lão quái vật vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, hắn đã sớm đem nàng ta biến thành đầu thân hai nơi !!!

Bàn tay trắng nõn siết chặt, da thịt chảy máu nữ tử cũng không biết, ánh mắt bi thương nhìn theo bóng lưng Thiên Xích Viêm.

Vì cái gì, chàng lại thay đổi thành như vậy ?

________________________

Bên trong huyệt động, không biết đã qua bao lâu Mặc Nguyệt mơ màng như từ trong mộng tỉnh dậy, trước mặt nàng là một mảnh hắc ám lại có nhiệt độ nóng đến da tróc thịt bong, như đứng trên nham thạch nóng chảy.

Chuyện gì ? Đây là đâu ?

-" Ca ca, Kỷ Nhất Xuyên, Ngọc Thanh Nhã, Nhược Vũ ?"

Dường như truyền âm không có hiệu quả, Mặc Nguyệt nhíu nhíu mày, có một lực lượng nào đó ngăn cách nàng với Đan Tháp Y Tháp. Mặc Nguyệt cảnh giác xung quanh, không gian nóng đến mức trán nàng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Nàng ho khan, thân thể truyền đến từng trận đau nhức, xương cốt bị gãy đâm thủng làn da trắng nõn như ngọc của nàng để lộ ra bên ngoài.

Đau !

Bây giờ nàng chỉ có cảm giác này. Đau đến tận xương tủy, cơn đau kéo dài

!

Bỗng ngày trước mặt nàng loé lên một luồng sáng chói mắt, Mặc Nguyệt theo bản năng che lấy mắt. Một khắc sau luồng sáng qua đi, nàng đã đứng giữa một khu rừng rậm rạp, cây cối xanh mướt, trước mặt nàng là vực sâu vạn trượng bị sương mù màu đen lượm lờ phủ lấy.

Cơ thể nàng lại thêm phần nặng nề, đầu nàng như bị viên đá khổng lồ đè nặng. Nàng vung tay sờ lên, hung hăng hất văng thứ đang đè nặng lên đầu nàng. Thứ đó màu vàng sáng, khảm Dạ Minh châu cùng ngọc trai, được khắc tỉ mỉ thành một hình con Phượng hoàng xinh đẹp.

Mái tóc dài buông xõa tán loạn xuống mặt nàng, Mặc Nguyệt nhìn thấy thứ trên đất liền lập tức không cử động được, mắt trợn to....

Mũ phượng của hoàng hậu ?

Không sai, thứ vừa rơi xuống từ đầu nàng chính là mũ phượng của hoàng hậu đương triều, cũng là thứ đời này nàng hận nhất !

Mặc Nguyệt cũng lập tức nhận ra trên người mình y phục rách nát, mọi vết thương biến mất không thấy đâu, chỉ còn một bộ y phục đỏ rực với những đường thêu phượng hoàng bằng chỉ vàng.

-" Không thể nào !"

Cho dù hoá thành tro nàng cũng nhận ra bộ y phục hoàng hậu này, cũng nhận ra nơi cánh rừng hay vực thẳm trước mặt.....

Đây là nơi, kiếp trước, Thiên Xích Viêm nhảy vào Ma Độc Cốc !

Nàng thử di chuyển một bước, thân thể như bị xẻ năm xẻ bảy, đau đến mức khiến nàng quỳ rạp xuống đất. Mặc Nguyệt ánh mắt âm u, nàng không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao lại trở về kiếp trước, nhưng cơn đau thấu xương chứng tỏ vết thương trước đó của nàng khi đối đầu với Hồn Độn vẫn còn mà trên thân thể nàng không có lấy một vết thương chảy máu.

Chuyện gì đang xảy ra ? Chẳng lẽ là huyễn cảnh ? Rốt cuộc....

Trong tầm mắt nàng xuất hiện một thân ảnh nam tử cao ráo, tuấn dật phi phàm, một thân hắc y phác họa thân hình hoàn mỹ và khí chất tôn quý, lạnh lùng. Nam tử nhìn nàng ngã trên đất, trong mắt tràn đầy sủng nịnh nhưng thập phần bi thương, tuyệt vọng, nơi khoé môi mỏng cong lên xuất hiện một tia máu đỏ tươi bắt mắt.

-" Viêm...Viêm....."

Mặc Nguyệt nhìn hắn, từng ký ức kiếp trước như một chuỗi hình ảnh dài xuất hiện trong đầu nàng, trái tim nàng không tự chủ thắt chặt lại, hô hấp thêm phần khó khăn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện