-"... ngươi muốn chết ?"
Nháy mắt ngọn lửa vừa dứt lời, hung quang trong mắt Mặc Nguyệt khủng bố tràn ra, sát khí cuồn cuộn.
Điều khiến nàng phóng ra sát khí không phải vì ngọn lửa thần bí kia nói nàng không phải nữ nhân, mà là nó cho nàng cảm giác bị kẻ khác nhìn thấu, mọi bí mật mình che dấu đều bị đối phương dễ dàng nhìn thấu, điều này làm lòng nàng dấy lên nguy cơ, chính nàng cảm thấy ngọn lửa này là một uy hiếp đối với nàng, với ca ca và với những người xung quanh nàng.
Mà thứ khiến nàng cảm thấy nguy cơ, nàng sẽ bóp chết nó, để tránh sau này xảy ra những chuyện ngoài ý muốn !
Vì vậy... Mặc Nguyệt động thủ !
Nàng xông lên, vươn tay muốn chụp lấy ngọn lửa nhỏ, nhưng nó rất linh hoạt né tránh khỏi một trảo của nàng, ngọn lửa thần bí cười lớn :
-" Ha hả, chỉ bằng ngươi mà đòi bắt lão ph...á !"
Ngọn lửa nhỏ thần bí chưa kịp nói hết câu cũng chưa kịp cười được bao nhiêu lâu, liền lập tức cười không nổi nữa, làn gió lạnh thấu xương thổi nhè nhẹ, vờn quanh ngọn lửa thần bí.
Rắc rắc....
Ngọn lửa nhỏ thần bí muốn chạy trốn liền nằm gọn trong tảng băng.
-" Ngu xuẩn, đây là một căn phòng băng, cho nên, nơi này là địa bàn của ta, cho dù ngươi có chạy tới góc nào cũng như nhau mà thôi."
Mặc Nguyệt cong lên môi mỏng, bàn tay duỗi ra, chuẩn bị nắm lại, đem tảng băng giam giữ ngọn lửa thần bí bóp nát bỗng tiếng của Mặc Kinh Phong khó khăn kêu lên :
-" Nguyệt...nhi !"
Mặc Kinh Phong làn da trắng nhợt nhạt, mặt cắt không còn một giọt máu, mái tóc dài đen mượt dần bị phủ một lớp tuyết mỏng.
Mặc Nguyệt bị doạ sợ, nàng hô lớn :
-" Ca !"
Nhưng nàng vừa chạm đến người hắn lại thấy hắn lạnh ngắt như một thi thể, không có độ ấm của người sống.
-" Nha đầu, mau thả lão phu ra, nếu không tiểu tử đó sẽ phải chết chung cùng ta !"
Mặc Nguyệt cắn chặt răng, ánh mắt phun ra lửa giận, hung tàn trong mắt ngày càng mãnh liệt. Nàng phất tay phá tan tảng băng, để ngọn lửa thần bí ra ngoài.
Ngọn lửa thần bí lượm lờ xung quanh, Mặc Kinh Phong cũng dần có chút độ ấm, tuyết trên tóc cũng tan dần đi, sắt mặt dần trở nên hồng hào.
-" Ngươi đã làm gì ca ca ta ?"
-" Nha đầu, lão phu và hắn chính là đồng sinh cộng tử. Hắn chết, lão phu chết, ngược lại hắn sống, lão phu sống, nếu nói rõ hơn thì hắn và lão phu, là cùng một thể !"
Mặc Nguyệt cắm chặt răng.
Đồng sinh cộng tử ? Cùng một thể ? Vậy lúc nãy nàng đóng băng ngọn lửa này, cũng đồng nghĩa với việc nàng đang đóng băng ca ca sao ? Nếu lúc nãy...nếu lúc nãy nàng giết lão....
Mặc Nguyệt không dám nghĩ tiếp, quả thực nếu nàng thật sự xuống tay, có lẽ nàng cả đời này sẽ không tha thứ cho bản thân mình !
-" Không cần lo lắng, ngươi không giết được lão phu. Bản năng của ngươi cho rằng lão phu uy hiếp tới ngươi và ca ca ngươi, ngươi mới động thủ. Nhưng nếu lão phu chỉ là một ngọn lửa bình thường, chỉ sợ ngươi đến nhìn cũng không thèm nhìn."
Ngọn lửa giọng mang theo chút an ủi nói làm Mặc