Đêm đến, mặt trăng tròn toả ánh sáng bàng bạc, chiếu rọi xuống đồng cỏ rộng lớn xanh mướt.
Gió đêm nhẹ thổi qua tán cây liễu cao lớn giữa đồng cỏ, mang theo hơi lạnh buốt giá. Dưới tán cây, một thân ảnh y phục đỏ rực như ngọn lửa lại phá lệ nổi bật, nữ tử mái tóc dài quấn quanh vòng eo thon, y phục theo gió khẽ lay động dịu dàng. Khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng bình tĩnh ngắm nhìn đồng cỏ, mắt nàng hơi nheo nheo lại như đang cảm nhận từng cơn gió lạnh quét qua da thịt. Đáy mắt nàng không một tia xao động, bình lặng không gợn sóng như nước hồ mùa thu, trong vắt mà xinh đẹp.
Bỗng một đôi bàn tay từ phía sau vươn tới, ôm trọn lấy thân thể mềm mại của Mặc Nguyệt, lưng nàng dán chặt vào lòng ngực rộng lớn mà ấm áp của nam nhân.
Mặc Nguyệt không vùng vẫy hay phản kháng, nàng yên lặng để nam nhân ôm, đáy mắt nàng bây giờ đã không còn tĩnh lặng, thay vào đó là sự dịu dàng hiếm thấy, sự dịu dàng mà chỉ khi nàng đối mặt với Mặc Kinh Phong, nàng mới thể hiện ra.
Nam nhân cọ cọ chóp mũi vào cần cổ trắng nõn của Mặc Nguyệt, hít lấy hương thơm trên người nàng, một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng, giọng khàn khàn trầm ấm chứa đầy sự nhung nhớ :
-" Ta nhớ nàng, rất nhiều."
Mặc Nguyệt bật cười, hoàn toàn không có chút gì lạnh lẽo xa cách, mà là trong trẻo ấm áp lạ thường :
-" Mới xa nhau có bao lâu, huynh đã nhớ ta tới vậy ?"
-" Một ngày xa nàng, ta đã cảm thấy khó chịu rồi."
-" Vậy sao ?"
Mặc Nguyệt cười khúc khích, vùng ra khỏi cái ôm thật chặt và vòng tay ấm áp của nam nhân, xoay người đối diện với hắn :
-" Ta cũng thật nhớ huynh đâu, Thiên Xích Viêm."
Thiên Xích Viêm nhất quyết không buông tay khỏi vòng eo mềm mại của nàng, ngược lại ôm càng chặt hơn, cọ nhẹ chóp mũi của hắn vào chóp mũi nàng, cười đến dịu dàng ôn nhu :
-" Thật tốt khi biết trong lòng nàng có ta."
-" Ô, vậy huynh cho rằng trong lòng ta không có huynh ?"
Mặc Nguyệt nhướng mày, dưới ánh trăng khuôn mặt nàng càng xinh đẹp mờ ảo.
Thiên Xích Viêm nhìn đến ngẩn ngơ, thành thật đáp trả :
-" Không, trong lòng nàng có hình bóng của ta, ta vui mừng còn không kịp."
Mặc dù hắn biết, từ lâu hắn đã là một phần trong trái tim nàng.
Thiên Xích Viêm gác cằm lên đầu Mặc Nguyệt, ôm nàng trong lòng ngực, cười đến thập phần vui vẻ.
___________________
Đan Tháp Y Tháp, Vô Diệm Tâm Liên y phục đỏ chói mắt, quanh thân toả ra nhiệt độ nóng cháy da bỏng thịt, y ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở nhìn hai người thân mật ôm nhau dưới ánh trăng tròn :
-" Ầy, tiểu bối thời nay, thật muốn chọc mù mắt lão nhân gia ta."
-" Đừng dùng gương mặt đó mà nói những lời kia."
Kỷ Nhất Xuyên và Ngọc Thanh Nhã trăm miệng một lời, cả hai bắn cho Vô Diệm Tâm Liên ánh mắt quái dị.
Vô Diệm Tâm Liên là tồn tại còn sớm hơn cả Hồn Độn, hung thú thượng cổ, coi hai người Thiên Xích Viêm và Mặc Nguyệt là tiêủ bối cũng không phải chuyện gì bất bình thường, nhưng vấn đề là y đang ở trong hình hài một thiếu niên so với Mặc Nguyệt tuổi còn nhỏ hơn rất nhiều, nói ra mấy