Mặc Nguyệt nhìn nước đang kéo đến, Mặc Liên vừa ra đã là sát chiêu, rõ ràng muốn giết nàng.
Nhưng...
Trước mặt tu sĩ Băng linh căn lại dùng nước tấn công, đây tuyệt đối là tự mình tìm chết !
Huống hồ thực lực của Mặc Nguyệt và Mặc Liên chưa từng cùng cấp bậc.
Nàng phất tay, hơi lạnh toát ra tứ phía, dòng nước như bị thời gian làm dừng lại, "rắc rắc" vài tiếng liền hoá thành tảng băng lơ lửng trên không trung, nhìn vô cùng doạ người.
Mặc Nguyệt lần nữa phất tay, tảng băng bị cuồng phong cuốn lấy, đập về phía Mặc Liên, nàng ta trừng lớn mắt, không ngờ nước của mình sẽ bị nàng hoá thành băng, còn quay lại tấn công nàng ta, bên trong đầu của Mặc Liên vang lên một tiếng quát đầy mị lực câu nhân, nhão nhoẹt như có thể chảy ra nước vậy :
-" Mau tránh !"
Nhưng Mặc Liên tránh không kịp, tảng băng đập vào người nàng ta liền vỡ nát, Mặc Liên bị hất rất xa về phía sau, ngã phịch xuống đất.
Nàng ta ngồi dậy, tay ôm ngực, mặt mày tái xanh, nàng ta phun ra một búng máu, khuôn mặt tràn đầy hung ác cùng tơ máu trừng trừng nhìn Mặc Nguyệt.
Thật không ngờ nàng vậy mà lại có thực lực trên cơ nàng ta ?!!
Thiên Xích Viêm ngay lúc này liền động thủ, thân hình hắn biến mất, khi xuất hiện đã đứng trước Mặc Liên, vạt áo màu đen dưới tốc độ của hắn tung bay, thân hình cao lớn che phủ Mặc Liên, khí tràng cường đại áp xuống khiến Mặc Liên không thể cử động, hắn như một vị sát thần cường đại lãnh khốc, Mặc Liên da đầu run rẩy.
-" Chơi tới đây là đủ rồi !"
Lời của hắn như quyết định sinh tử, không những Mặc Liên mà cả Mị Tôn cũng cảm thấy nguy hiểm chết người.
Phanh...
Linh Lực cường đại ập tới, bàn tay thon dài có đầy vết chai của Thiên Xích Viêm chộp tới mặt Mặc Liên, Quang nguyên tố toả ra ánh sáng trắng chói mắt.
Mặc Liên trợn trừng mắt, thét lên một tiếng thê lương...
Không phải Mị Tôn nói có thể áp chế nam nhân này sao...vì sao ?
Đến cả Mị Tôn cũng không hiểu, với thực lực của mình lại không áp chế được tên nam nhân trước mắt ?!!!
Thiên Xích Viêm tóm được gương mặt một nữ nhân xa lạ, mà gương mặt đó mờ mờ ảo ảo, màu đen như một đoàn hắc vụ, mà Mặc Liên càng thét càng thê lương đau đớn...
Giống như nàng ta đang bị lột xuống một lớp da vậy.
Mặc Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn, hoàn toàn không có cảm giác thương hại.
Thiên Xích Viêm đây là đang mạnh mẽ kéo Mị Tôn ra khỏi vật chủ, khẳng định là vô cùng đau đớn.
Mà Mị Tôn bên kia cũng rít lên chói tai đầy thống khổ, đoàn hắc vụ trong tay Thiên Xích Viêm càng vùng vẫy kịch liệt, nhưng vùng vẫy thế nào cũng thoát không được tay hắn.
Mị Tôn cố gắng níu lấy cơ thể Mặc Liên, một bộ "thà chết không buông", giống như Thiên Xích Viêm đang chia rẽ uyên ương vậy.
Thực tế thì Mị Tôn biết, nếu bà ta buông tha Mặc Liên, kẻ chết chính là bà ta !
Tính sót...tính sót rồi, không ngờ nam nhân nhìn như vô hại mà thực lực lại đạt đến bậc này !
Mị Tôn và Mặc Liên càng gào càng