Cái khuôn mặt máu me nhớp nháp của Mặc Liên doạ Lạc Nhạn nhảy dựng, hoảng sợ muốn đẩy nàng ta ra, nhưng Mặc Liên cứ như keo dính, dính chặt lấy bà ta.
Nàng ta trong chỗ tối không ai thấy khẽ thì thầm vào tai Lạc Nhạn :
-" Nếu ngươi không giúp ta, phu quân cùng tất cả bọn họ sẽ biết ngươi làm gì với mẫu thân Phượng Thiên Tử Mạc !"
Nàng ta còn nắm điểm yếu của bà ta, nếu bà ta không giúp, nàng ta liền kéo bà ta chết chung !
Đối với Mặc Liên, Lạc Nhạn bây giờ chẳng khác gì cọng rơm cuối cùng để cứu mạng mình !!!
-" Ngươi mau buông thê tử bổn tông chủ ra !"
Đã là cọng rơm cứu mạng thì tuyệt đối không thể buông !
Lạc Nhạn bị doạ không biết làm sao, lúng túng một trận, chần chờ không biết nên nói gì cho đúng.
Bà ta không muốn phu quân biết mình đã làm gì nhưng bà ta càng muốn giết Mặc Liên hơn.
Mặc Nguyệt không đợi Lạc Nhạn nói thân hình đã xuất hiện sau lưng Mặc Liên, một tát đánh tới, nàng ta bị bất ngờ, cái tát kia đánh nàng ta mặt quay sang một bên, lảo đảo ngã xuống, máu từ một bên khoé miệng chảy ra.
-" Một tát này, là ta thay ca ca trả lại."
Mặc Nguyệt lạnh lùng nói, một tát trả cho cái chết của Mặc Kinh Phong ở kiếp trước.
Mặc Nguyệt lùi lại, bàn tay trắng nõn vung một cái, Mặc Liên thân hình mềm mại bay lên, đập mạnh vào tường, nàng ta nằm xụi lơ trên đất, không rõ sống chết.
Một đòn này, coi như kết thúc ân oán hai kiếp.
Nàng nói :
-" Ân oán của chúng ta hôm nay kết thúc, nể tình ngươi từng là muội muội ta yêu thương nhất...ngươi mau cút đi !"
Mặc Nguyệt tha cho Mặc Liên khiến rất nhiều người bất ngờ, họ cứ nghĩ với thù hận đã mọc thành cây đại cổ thụ, nàng tất nhiên sẽ không tha cho nàng ta.
-" Nha đầu, lương thiện là tốt, nhưng không phải ai ngươi cũng nên lương thiện mà tha mạng."
Thái Thượng Đại Trưởng Lão vuốt chòm râu trắng, ánh mắt sâu kín nhìn nàng.
Mặc Nguyệt đây không phải là thả hổ về rừng sao ?
Mặc Nguyệt cười nhạt không đáp, nhưng ánh mắt kia của nàng vô cùng kiên quyết thả Mặc Liên đi.
Thái Thượng Đại Trưởng Lão lắc đầu thở dài, tiểu hài tử này thật là...
Tuy nhiên, chỉ mình Thiên Xích Viêm là biết, với tính cách có thù tất báo của nàng, Mặc Nguyệt sẽ không buông tha Mặc Liên, bên ngoài Phượng Thiên Tông bây giờ cao thủ nhiều như mây, nàng ta có thể toàn mạng bước ra khỏi Phượng Thiên Thành hay không, vậy phải xem vận khí của nàng ta rồi.
Mặc Nguyệt không giết Mặc Liên, đơn giản chỉ là muốn nàng ta sống không bằng chết, có đôi khi, sống là một loại tra tấn dã man nhất, mà chết, là con đường giải thoát duy nhất.
Nhưng Mặc Liên ham sống sợ chết, chắc chắn sẽ không tự sát.
Nàng ta sẽ từ từ được hưởng thụ, cảm giác địa ngục nhân gian.
Mặc Liên căm hận ngẩng đầu, trong đôi mắt sâu thẳm là một mảnh hận ý sâu sắc, nàng ta lững thững đứng dậy rời đi, không cam lòng siết chặt nắm tay.
Mặc Nguyệt...
Hôm nay ngươi thả ta đi, ngươi sẽ phải hối hận !
Lạc Nhạn muốn nói gì đó với Phượng Thiên lão gia tử, nhưng nhìn sắc mặt lạnh nhạt không quan tâm của ông, lời đến miệng đều nói không ra được, lòng nghẹn