Mặc Nguyệt vừa tới, sắc mặt tất cả thiếu niên thiếu nữ trở nên vô cùng đặc sắc, không còn vẻ tuyệt vọng bi thống như khi phải đối đầu với Linh Tịch, ngược lại cười đến lợi hại.
-" Tông chủ đã trở về."
-" Tông chủ về rồi !"
-" Tông chủ, thỉnh người báo thù cho chúng ta !"
.....
Bọn họ nhao nhao lên, kêu gào vô cùng lợi hại.
Lão giả ánh mắt liếc qua Mặc Nguyệt, lồng ngực phập phồng.
Quá trẻ...
Thoạt nhìn mới chỉ mười tám tuổi, còn là một Nguyên Anh sơ kỳ.
Nàng chính là tông chủ Đan Y Tông ? Thật khó tin.
Tuy nhiên, lão giả không hề có ý coi thường nàng, thân là một tông chủ, không lý nào lại quá mức yếu ớt, cũng không thể nào là một phế vật.
-" Ngươi là tông chủ ?"
-" Vậy thì sao, lão già ? Có ý kiến gì với bổn tông chủ à ?"
Lão giả hít một hơi thật sâu, dị hoả xung quanh làm lão giống như chảy hết một lớp mỡ trong cơ thể, sắp thành vịt nướng rồi !
-" Đại tiểu thư Phong Thần Tông chúng ta bị tra nam phế đi đôi chân, cần phải có Phục Cốt Đan chữa thương..."
-" Vậy thì lão bất tử ngươi có quyền chạy tới đây ăn cướp à ? Muốn Phục Cốt Đan ? Đả thương đệ tử ta còn muốn đan dược ? Tiện nghi quá nhỉ ?!!"
Mặc Nguyệt đánh gãy lời hắn, nụ cười trên môi cũng không còn sót chút gì, ánh mắt phủ đầy hung quang nhàn nhạt.
Tông môn của nàng, đệ tử của nàng, vậy mà dám cả gan tấn công ?
Ngươi ăn gan hùm mật gấu đúng không ?!!
-" Phong Thần Tông đại tiểu thư ? Nàng ta chưa chết à ?"
Lão giả hoàn toàn không chú ý đến nam tử ẩn phía sau Mặc Nguyệt, mãi cho đến khi hắn lên tiếng, trong giọng nói ẩn ẩn sát cơ, lão giả lập tức chú ý.
Nam tử mặt lạnh như băng, hắc y tuấn mỹ phi phàm, lại cao ngạo hất đầu, dường như đối với lão giả Linh Tịch không để vào mắt.
Nam tử tuyệt mỹ thần bí, thiếu nữ xinh đẹp xuất trần, hai người bên cạnh nhau như thần tiên quyến lữ, cảnh đẹp ý vui.
Nhưng vào mắt lão giả Phong Thần Tông lại vô cùng ngứa mắt, nhiều hơn là tức giận đan xen.
Lão nghiến răng nghiến lợi rít lên :
-" Viêm đế !"
Nam nhân này không những từ chối đại tiểu thư, cũng vì đại tiểu thư chạm vào một góc áo của hắn mà hắn đem nàng phế đi, từ nay chỉ có thể làm phế nhân, cả thiên phú dị bẩm của nàng cũng mất.
Tiểu thư ưu tú như vậy, mà nam nhân này dám...bây giờ còn đứng chung một chỗ với tông chủ Đan Y Tông, quan hệ mập mờ không rõ ràng !!!
-" Viêm đế ?"
Mặc Nguyệt nhướng mày, hứng thú nhìn nam nhân tuấn mỹ như thần ở bên cạnh, mà Thiên Xích Viêm có chút ngượng ngùng cười, nhe răng nói :
-" Chút thế lực nhỏ, nàng không cần để ý đâu !"
Mặc Nguyệt à một tiếng, cười như không cười nhìn hắn, như thể muốn nói " huynh lại rải hoa đào rồi."
Đến cả đại tiểu thư Phong Thần Tông một trong Tứ đại Tông Phái cũng bị mê hoặc, lợi hại nha !
Thiên Xích Viêm hít một hơi thật sâu, bối rối nói :
-" Đây là nàng ta tự mình đa tình, ta thật sự đối nàng ta không có một chút hứng thú nào cả !"
-" Ngươi !!!"
Lão giả tức đến mặt mo đỏ bừng, râu run run, cả nữa ngày cũng không phun