-" Viêm, ta thấy dạo gần đây huynh có hơi mệt mỏi, muốn hay không ta giúp huynh xem qua sức khỏe ?"
Thiên Xích Viêm theo bản năng run một cái, cười gượng :
-" Không cần đâu, vì nàng mệt mỏi một chút có đáng gì ?"
-" Vậy, huynh trước đó đi nghỉ ngơi một lát đi."
Mặc Nguyệt buông hắn ra, cười đến mắt híp thành một vòng trăng khuyết.
Mặc dù biết ai cũng có bí mật nên giấu kín, nhưng nàng nhất định phải biết hắn đang giấu nàng điều gì liên quan đến thọ mệnh của hắn !
________________________
Ngô Thanh tựa lưng vào một cành cây thở hồng hộc, toàn thân mồ hôi túa ra như mưa.
Ánh mắt lúc nãy của chủ mẫu thật đáng sợ, gã còn tưởng mình đang phải đối mặt với dã thú chứ.
Sạt sạt sạt...
Từng tiếng bước chân giẫm lên lá cây trong khu rừng tĩnh lặng lại vô cùng rõ ràng, trong lòng Ngô Thanh không khỏi dâng lên một cảm giác bất an.
Gã quay đầu, xuyên qua tán lá nhìn, ập vào mắt gã là thiếu nữ thanh y thanh lệ xuất trần, mái tóc dài đen như mực, tóc mai che đi đôi mắt nàng.
Nếu Thiên Xích Viêm là hắc tinh linh, nàng lại như một tinh linh của ánh sáng, là tượng trưng cho xinh đẹp và rực rỡ nhất.
Tay cầm kiếm của Ngô Thanh run rẩy.
Nàng...
Sao nàng lại ở đây ?
Chủ mẫu !!!
Mặc Nguyệt bước đi nhẹ nhàng, gió thổi bay vạt áo, những chiếc lá dưới chân bị nàng giẫm vang lên tiếng giòn tan. Từng nhịp chân của nàng như nhịp thở của Ngô Thanh, tim gã đập thình thịch, một nỗi lo lắng không tên từ từ len lỏi trong đầu gã.
Mặc Nguyệt dừng trước cái cây mà Ngô Thanh đang ẩn nấp, không hề báo trước mà giơ chân lên quét qua.
Phanh !
Thân cây bị chân nàng quét qua liền gãy làm đôi.
Đúng vậy, theo nghĩa đen chính là gãy làm đôi, vô cùng thô bạo, vụn gỗ bay đầy trời, một cái cây cứ thế đổ sầm xuống.
Ầm !
Bụi mù mịt chắn toàn bộ tầm mắt, lá cây xanh rơi lả tả, Ngô Thanh vất vả lắm mới bò ra khỏi cái cây, cũng may gã phản ứng nhanh, nếu không thì đã bị đè thành bánh bao nhân thịt !
Nhưng chưa đợi gã bình tĩnh lại, một bàn tay trắng nõn mềm mại đã từ sau bụi bẩn vươn ra, chuẩn xác nắm lấy cổ áo gã và xách lên.
Ngô Thanh cả kinh, theo bản năng muốn rút kiếm, nhưng đến khi bắt gặp gương mặt kinh diễm lòng người của thiếu nữ, gã mới an tâm thở ra một hơi.
Là chủ mẫu...
Khoan, an tâm cái gì !
Chủ mẫu, chúng ta có gì thì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ !!!
Mặc Nguyệt không biết từ khi nào trên tay đã xuất hiện nhiều hơn một thanh đoản kiếm, thanh đoản kiếm toàn thân sáng bóng, mũi kiếm nhọn hoắt, chỉ cần dùng một chút sức nó sẽ dễ dàng xuyên qua da thịt, cắt đứt cuống họng !
Cảm nhận hơi lạnh từ đoản kiếm, Ngô Thanh mồ hôi chảy ròng ròng.
-" Nói cho ta biết, Viêm rốt cuộc làm sao mà phải dùng Thọ Nhân Đan ?"
Mặc Nguyệt gằn từng chữ, tâm Ngô Thanh trùn xuống.
Chủ mẫu đã biết...
-" Không nói ?"
Mặc Nguyệt thấy gã do dự không muốn trả lời, đoản kiếm trên tay lại dí sát vào cổ gã thêm một chút.
Ngô Thanh cảm thấy một