-" Vậy nếu hắn chết ?"
-" Vậy ta sẽ đi theo chàng ! Cho dù là thiên đường hay địa ngục, ta cũng sẽ không buông tay. Huống hồ chi, ta muốn cùng chàng sống đến thiên hoang địa lão, vì thế ta sẽ không để chàng chết !"
Mất hắn một lần là đủ, nàng tuyệt đối sẽ không để điều này lặp lại một lần nữa.
Mục Tiêu Thiên nhìn thiếu nữ kiên định cùng cười tự tin nói ra những lời trong lòng nàng, gã phản phất như thấy được Phượng Thiên Huyền Vũ.
Y năm đó cũng vậy, cũng tính tình cương liệt này, cũng là nụ cười tự tin đó.
Gã cười khổ, đã qua rất lâu rồi, khi không lại nhớ đến tên đó.
-" Nếu chàng thể chất không tốt, ta sẽ làm mọi cách để chàng trở thành thiên tài vạn người kính ngưỡng !"
Cho dù phải trả bất cứ giá nào.
Mặc Nguyệt nói xong lời này, Mục Tiêu Thiên liền cười sặc sụa đến ho khù khụ.
Tự tin a tự tin, quả nhiên là hậu nhân, không giống lông cũng giống cánh !
-" Thôi, vậy tùy ngươi."
-" Thí Thiên Tôn Giả đi thong thả."
Mục Tiêu Thiên lắc mình liền biến mất, chỉ còn Mặc Nguyệt lẳng lặng đứng dưới gốc cây.
_________________________
Chưởng môn Võ môn nhìn thấy Mặc Nguyệt đi tới, trong mắt lập tức ánh lên tia sáng cung kính, cúi đầu :
-" Tông chủ."
Mặc Nguyệt phất phất tay, ống tay áo theo động tác nàng bay trong không trung, càng làm cho nàng giống như tiên nhân hạ phàm, kinh diễm tuyệt luân.
-" Viêm đâu rồi ?"
Nàng hỏi, trong giọng nói nghe không ra hỉ nộ ái ố.
Chưởng môn Võ môn nghi hoặc nghĩ nghĩ, lại nghĩ tới vị công tử hắc y tuấn mỹ phi phàm, lập tức đáp :
-" Viêm công tử đang ở tĩnh điện phía Tây."
-" Được rồi, mặt khác tìm cho ta các loại dược liệu này, sau đó đưa đến luyện đan thất."
Từ trong ống tay áo lộ ra bàn tay trắng nõn, từng khớp tay tinh xảo thon dài kẹp lấy tờ giấy trắng, đưa cho Chưởng môn Võ môn.
Chưởng môn Võ môn cung kính nhận lấy, thoáng nhìn lướt qua, tất cả thảo dược này cũng không quá mức khó tìm, trong tông môn cũng trồng không ít.
Thu tờ giấy vào trong tay áo, Chưởng môn Võ môn ngập ngừng một chút, khẽ ho một tiếng, hỏi :
-" Các trưởng lão đã bàn bạc về chuyện nhập Đan Y Tông vào Phượng Thiên Tông, không biết tông chủ nghĩ thế nào ?"
Dẫu sao cũng là người một nhà cả mà.
Quan hệ của Mặc Nguyệt và Phượng Thiên Tông ai cũng rõ ràng, vì vậy đưa ra đề nghị này cũng không phải chuyện lạ.
-" Không !"
Mặc Nguyệt cự tuyệt vô cùng dứt khoát, không hề do dự.
Chưởng môn Võ môn cứ nghĩ nàng sẽ đồng ý, ai ngờ nàng lại cự tuyệt, mà trong giọng nói của nàng lại nghe ra một chút tức giận.
-" Đừng nhắc lại chuyện này nữa."
-" Vâng."
Mặc dù rất tò mò vì sao nàng lại từ chối đề nghị này, nhưng quyết định của tông chủ hắn không thể xen vào, cúi đầu lui ra.
Mặc Nguyệt phất ống tay áo, xoay người rời đi.
Đan Y Tông, nàng sẽ không giao nó cho bất kỳ ai.
Kể cả...
Phượng Thiên Tông.
_____________________
Tĩnh điện phía Tây, mùi thơm của dược thảo nhẹ nhàng phản phất trong không khí khiến thần trí con người thoải mái.
Nam tử nằm trên giường, an tĩnh nhắm mắt, hô hấp đều đều, trên gương mặt tuấn mỹ nhiều hơn vài