Nháy mắt toàn bộ huyết áp của mọi người tuột dốc không phanh, lễ bộ thượng thư mặt cắt không còn một giọt máu, muốn mở miệng nói gì đó như chỉ có thể há hốc, toàn bộ lời muốn nói đề bị chặn đứng lại. Cao Tiên Yêu phớt lờ vẻ mặt của mọi người, có cơ hội càng dựa sát vào Thiên Xích Viêm, ả tin rằng đây là cơ hội ngàn năm ông trời ban cho ả tiếp cận vị vương gia trước mặt, dù cho những nữ nhân từng tiếp cận với hắn đều biến mất không tăm hơi.
Cao Tiên Yêu lại liếc mắt phong tình với Thiên Xích Viêm, môi hồng nhuận khẽ mở :
-" Vương gia, thiếp...."
Cao Tiên Yêu chưa kịp dứt lời, một đạo khí ập đến, đánh vào bụng ả làm ả bay ra giữa đại điện, phun ra một ngụm máu, khuôn mặt xinh đẹp đã vặn vẹo xấu xí kinh khủng.
Cao Tiên Yêu nước mắt chảy ròng ròng, oán hận nhìn về nam tử vẫn ung dung uống rượu. Phì, Mặc Nguyệt không nhịn được phì cười, không chút thương hương tiếc ngọc, quả là người đáng sợ, bất quá như vậy lại giúp nàng đuổi đi ruồi bọ không cần thiết.
Vài người đi lên khéo Cao Tiên Yêu xuống, lễ bộ thượng thư cũng chạy theo con gái yêu. Hoàng thượng một câu cũng không trách tội Viêm Tần vương, đã thế còn vui vẻ nói :
-" Nào nào, các ái khanh hãy thong thả đi, có ai lên đài múa một điệu vũ cho mọi người thưởng thức không nào ?"
Thong thả ?
Hoàng thượng người có não không ? Tình huống như vậy ai còn can đảm lên đài múa ?
Mặc Liên cảm thấy cơ hội đã đến, liền đứng lên bước ra phía trước :
-" Dân nữ Mặc Liên, nữ nhi Mặc đại gia tộc xin hiến một vũ điệu góp vui."
Ồ.... Toàn bộ đại điện sôi nổi hơn hẳn, toàn Đế Nguyệt quốc ai ai cũng biết nhị tiểu thư Mặc đại gia tộc là người tài sắc vẹn toàn, vũ điệu không ai sánh được, muốn nàng ta múa một điệu cho người ngoài xem còn khó hơn lên trời, hôm nay họ được tận mắt thưởng thức thì chính là cơ hội vạn năm.
Nhạc nổi, Mặc Liên đã thay vũ y, thân hình chuyển động, hai dải lụa dài uốn lượn xoay quanh như một cánh bướm xinh đẹp.
Lưu Tinh Điệp Vũ !!!!
Mặc Nguyệt âm thầm cười lạnh, chọn Lưu Tinh Điệp Vũ âm thầm muốn quyến rũ toàn bộ nam nhân chắc ?
Thân hình Mặc Liên rất đẹp, bây giờ theo điệu nhạc mà uốn lượn, dải lụa cũng vì vậy mà bao quanh nàng ta khiến người xem không thể dời đi ánh mắt, lúc nhu hoà dịu dàng, lúc lại mạnh mẽ khuấy động, cuối cùng kết thúc là xoay vòng như đoá hoa sặc sỡ mở rộ.
Mặc Nguyệt cũng cảm thấy bội phục, nếu không vì kiếp trước nàng đã