Đúng như Mặc Nguyệt suy đoán, 'Mặc Nguyệt' tới khu rừng dưới chân núi xây Bình An Tự liền gặp phải mai phục, rất nhiều hắc y nhân Luyện khí kỳ cấp tám tấn công, bị cắt hết tay chân, bị chém không ra dáng người, chết vô cùng thảm.
Mặc Nguyệt nghe Liễu Nham kể, cười lạnh, đúng là Mặc Liên, thủ đoạn ra tay rất tàn nhẫn. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, trăm vạn lần nàng ta không thể tính ra Ngọc Thương chỉ là kẻ chết thay cho nàng, mà nàng vẫn ung dung ngồi thưởng thức trà ở Nam Hà sơn trang.
Quét mắt một lượt những người đang đứng thành một hàng nghiêm chỉnh trước mặt, Mặc Nguyệt lạnh giọng nói :
-" Các ngươi đều là những người được Liễu Nham đưa về, đúng chứ ?"
Có một người bạo gan đi lên hỏi :
-" Không biết vị cô nương này là..."
-" Ta tên Mặc Nguyệt, phế vật của Mặc đại gia tộc."
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, nàng trực tiếp thừa nhận như thế, cho dù là bọn họ không có thiên phú, không có danh phận nhỏ trên Đế Nguyệt quốc này nhưng nhắc tới Mặc đại gia tộc bọn họ vẫn biết phế vật Mặc đại tiểu thư, một nữ nhân thắc mắc đi lên :
-" Nếu đã là phế vật sao ngươi có thể ngồi ở đây ?"
Như Mộng đứng bên cạnh khách khí thay nàng trả lời :
-" Chỉ là danh tiếng bên ngoài của tiểu thư mà thôi."
Bỗng một đạo ánh sáng chém tới phía Mặc Nguyệt, tuy nói chém tới lực đạo rất mạnh, nhưng Mặc Nguyệt có thể nhìn ra người này hạ thủ lưu tình.
Ầm!!!!
Người vừa tấn công nàng bị bật ngược lại, như diều đứt dây bay ra rất xa phun một ngụm máu.
Trúc Cơ sơ kỳ !!!
Liễu Nham và Như Mộng trố mắt ra nhìn nàng như thấy thứ lạ nhất đại lục.
-" Chủ nhân, mấy ngày trước người mới là Luyện khí kỳ cấp năm."
Chủ nhân quá biến thái, cực kỳ biến thái, trong đầu tất cả mọi người chỉ có duy nhất một câu ám ảnh lặp đi lặp lại.
Mặc Nguyệt khẽ cười, quay lại đối mặt với mọi người :
-" Các ngươi đều không thân không thích, không thực lực, không thiên phú, bị người đời nhục nhã đúng chứ ?"
Nàng không chút khách khí, lời nàng đánh mạnh vào chỗ đau trong tâm của những người trước mặt, lại như rạch thêm một vết thương vào tim họ. Một nữ tử xinh đẹp cúi đầu đáp :
-" Nhưng chúng ta là nữ nhân, nữ nhân tu luyện chính là không thể, người đời chán ghét những nữ nhân tu luyện mà không chăm lo cầm kỳ thi hoạ."
Nữ tử nói đến đây, giọng nghẹn lại, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
Mặc Nguyệt khuôn mặt vẫn bất động thanh sắc nói :
-" Ha, hình như không ai nói các ngươi nơi này cường giả vi tôn, dù nam tử hay nữ tử nắm đấm mới là đạo lý, có thực lực thì cả thế giới này ai dám nói gì ngươi. Cầm kỳ thi hoạ giúp các ngươi được cái gì, có giúp các ngươi thoát khỏi số phận bị gia tộc xem là quân cờ sao ?"
Những nữ tử ngẩn ra, đúng vậy, dù họ có bối cảnh, có dung mạo, tinh thông chuyện khuê phòng thì làm sao, cho dù không có thì cũng chẳng giúp họ có cuộc sống tốt hơn.
-" Đi theo ta, ta sẽ đưa các ngươi đứng trên đỉnh đầu đại lục, cho các ngươi xứng danh cường giả. Nếu không nguyện ý có thể quay về nơi trước kia."
Tất cả mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không ai nói câu nào trực tiếp quỳ xuống trăm miệng một lời :
-" Chúng tôi nguyện ý theo người, chủ nhân."
Đùa, bọn họ nào muốn quay lại cái nơi trước đó, vậy chẳng phải là quay về cuộc sống