Trên tửu lâu cạnh đó, nam tử một thân y phục màu đỏ nổi bật đang cười đến chảy cả nước mắt nước mũi, cho dù y muốn nhịn không cười nhưng căn bản nhịn không được, đôi mắt phượng liếc mắt về phía nam tử gương mặt như tác phẩm điêu khắc của thiên địa, điên đảo chúng sinh nhàn nhã uống rượu, mắt vẫn nhìn theo phương hướng chiếc xe ngựa của Mặc Nguyệt, nói :
-" Sư huynh ! Người đi rồi đừng nhìn nữa. Vã lại nha đầu này thú vị lắm, xa phu của nàng không ngờ lại là một Kim Đan kỳ cường giả."
Đã thế cái Kim Đan kỳ kia lại đem y phục nữ nhi của Tể tướng cắt sạch, làm bọn họ hoàn toàn trần truồng trước mặt mọi người, đúng là hủy toàn bộ thanh danh nữ tử.
-" Đường Bình, hay không đệ đang đánh chủ ý lên nữ nhân của ta ?"
Nam tử hồng y liền lập tức im bặc, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, chân chó nhìn Thiên Xích Viêm :
-" Sư huynh, đệ nào dám có gan hùm mà đáng chủ ý lên nữ nhân của huynh kia chứ, chỉ có sư huynh uy vũ thần thánh mới xứng với vị mỹ nhân thôi !"
Đường Bình cười vô cùng thiếu đòn, Thiên Xích Viêm cũng lười so đo, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía hoàng cung :
-" Xem ra Thái hậu gặp chuyện, thế lực kia cũng chẳng yên ổn, tốt nhất chúng đừng đi gây chuyện, nếu không..."
Đường Bình nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Thiên Xích Viêm.
Sư huynh thật đáng sợ !
_ Hoàng cung _
Thái hậu nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, hốc hác không chút sức sống. Thiên Huyết Tô nắm chặt tay bà, ông như già đi nhiều tuổi, khuôn mặt ảm đạm cực độ, các hoàng tử hoàng tôn cũng không dám lên tiếng an ủi.
Bỗng Thái hậu mấp máy môi, giọng khàn đi, có lẽ độc tố đã lan khắp cơ thể :
-" Hoàng nhi.... Nguyệt nhi đâu.... ta muốn gặp nó."
Thiên Huyết Tô đau lòng, tay vô ý siết chặt, không biết nên nói thế nào với Thái hậu, chỉ biết trừng mắt nhìn Mặc Đặc. Nếu không phải tại tên khốn này không nói rõ ông cũng đâu để Nguyệt nhi tới Bình An Tự.
Mặc Đặc lùi lại phía sau, trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Ông ta hận không thể tìm một cái hố chui vào, tránh đi ánh mắt lạnh lùng kia của Thiên Huyết Tô.
Thái hậu gương mặt càng thêm nhợt nhạt, yếu ớt thở ra vài hơi, có lẽ bà sắp không trụ nổi nữa rồi, độc tố này, e là....
Bỗng một đạo thanh âm trong trẻo vang lên làm tất cả mọi người đồng loạt hướng về phía cửa :
-" Thái hậu nhớ Nguyệt nhi như vậy, Nguyệt nhi không về muộn chứ ?"
Thái hậu trừng mắt, nhìn thân ảnh tử y kiều diễm mang theo sự lãnh đạm khó gần đang tiến đến kia. Một năm ! Một năm không gặp nàng ngày càng xinh đẹp, thái hậu thầm than....
Nha đầu này, càng ngày càng giống tiểu thư năm xưa !!!
Thấy tuyệt sắc nữ tử, Thiên Dạ ngẩn ngơ, một khắc sau đi lên tỏ ý muốn nắm lấy tay nàng ôn nhu hỏi :
-" Nguyệt nhi ! một năm không gặp nàng có khoẻ không ?"
Nhưng y chưa kịp chạm vào bàn tay trắng nõn của nàng liền bị một đạo kình phong ép lùi. Uy chắn trước mặt nàng, lãnh khốc nói :
-" Thất hoàng tử ! Xin tự trọng !"
Uy chưa từng vào cung, cũng