-" Huynh nói đúng, muội cũng trùng sinh, bất quá cũng không thay đổi việc muội sẽ buông tha cho bất cứ kẻ nào từng làm tổn thương chúng ta."
Mặc Nguyệt lau đi nước mắt, sát khí bắt đầu khởi động. Hận, nàng chính là đối với đôi cẩu nam nữ đó thấu xương, không bầm thây vạn đoạn chúng quả không xua đi nỗi hận trong lòng nàng.
Mặc Kinh Phong ngơ ngẩn nhìn nàng, sau đó cười phá lên, xoa đầu nàng nói :
-" Quả nhiên là muội muội của ta, nhất định chúng ta sẽ khiến chúng chết không toàn thây, cả Lam gia từng giúp chúng giết muội, huynh cũng sẽ không tha !"
Lam gia ?
Mặc Nguyệt nheo nheo mắt nguy hiểm, nếu ca ca không nhắc, có lẽ nàng sớm đã quên mất sự tồn tại của Lam gia này.
Bỗng nàng quay sang nói với hắn :
-" Ca ca, muội muốn dẫn huynh tới thế lực của muội."
-" Thế lực của muội ?"
Mặc Kinh Phong có chút ngạt nhiên, cũng không thể tưởng tượng muội muội hắn sau khi trùng sinh đã bắt đầu lập thế lực, cái này cũng quá khó tin đi ?
Bất quá....Mặc Kinh Phong khẽ thở dài, có thế lực cường đại chống đỡ cũng tốt, như vậy sẽ giảm bớt nguy hiểm. Muốn tồn tại được trên đại lục, điều cần thiết là phải có thực lực, phía sau cồn phải có thế lực lớn làm hậu thuẫn. Mặc Kinh Phong đã rời khỏi Vân Trang Tông, Mặc đại gia tộc tuy nói là đại gia tộc nhưng so với các thế lực ngoài kia thì chỉ như con kiến, càng đừng nói cẩu phụ thân Mặc Đặc nếu gặp phải nguy hiểm liên quan đến an nguy toàn gia tộc, ông ta sẽ không ngại vứt bỏ nhi nữ của mình, chứ đừng nói đến việc sẽ đứng ra che chở !
-" Ca ca, sau này chúng ta còn phải tìm phụ mẫu thật sự, con đường sẽ có chút khó khăn...."
Mặc Nguyệt yếu ớt cười nói.
Mặc Kinh Phong khẽ ôm nàng vào lòng, ôn nhu xoa xoa đầu nàng :
-" Cực khổ đến đâu huynh cũng sẽ cùng muội vượt qua, chúng ta sẽ tìm lại được gia đình của mình !"
Cáo từ Thiên Huyết Tô và thái hậu, huynh muội Mặc Nguyệt hướng thẳng Chi Minh sơn mạch phía Tây Bắc Đế Nguyệt Quốc mà đi. Nhưng dường như Mặc Nguyệt không hề biết....một nam tử nào đó sắp nổi điên.....
Trước cửa cung Thiên Xích Viêm một thân hắc y tôn quý đang tựa lưng vào chiếc xe ngựa, hắn có chút không kiên nhẫn, ngũ quan tà mị có chút vặn vẹo, hắn chờ nàng rất lâu, vậy mà chẳng thấy nàng đâu hết, ngược lại lại thấy Tô công công theo hầu bên người Thiên Huyết Tô hối hả chạy tới :
-" Tham kiến vương gia."
-" Có chuyện gì ?"
Ánh mắt Thiên Xích Viêm lạnh nhạt quét qua Tô công công làm ông ta lạnh run, cung kính nói :
-" Hoàng thượng sai lão nô tới báo với vương gia rằng Mặc đại tiểu thư cùng Mặc thiếu gia rời đi, vương gia không cần đợi nữa."
Thiên Xích Viêm :"........."
Hình như vương phi tương lai lâu ngày không gặp liền quên mất hắn rồi ?
Mà vừa nghe tin nàng cùng Mặc Kinh Phong rời đi, trong lòng Thiên Xích Viêm có một xúc động muốn giết người. Hắn không muốn nàng đi với bất kỳ nam nhân nào khác, kể cả đó là ca ca nàng !
Tô công công sợ hãi cúi đầu nhìn đất, không dám ngẩng lên, nhưng khi một cơn gió mạnh vụt qua, ông ta