Mặc Nguyệt nheo nheo mắt nguy hiểm, Mặc trưởng lão, vì sao lại chặn xe ngựa của huynh muội nàng ? Nàng từ từ bước xuống xe, mỉm cười hướng hai vị trưởng lão nắm quyền, lễ phép nói :
-" Thật vinh dự được gặp các vị trưởng lão, không biết các vị trưởng lão có chuyện gì mà chặn xe ngựa của huynh muội Nguyệt nhi ?"
Lão giả thấy nàng hiểu lễ nghĩa, liền gật đầu tán thưởng :
-" Ừm, thật là một tiểu bối hiểu lễ nghĩa !"
Lão giả bên cạnh không khỏi thở dài, bất đắc dĩ nói :
-" Tứ trưởng lão, chúng ta hôm nay tới thay Vân Trang Tông giải quyết vấn đề mà..."
-" À, quên mất...."
Tứ trưởng lão cười hiền lành nhưng đáy mắt lại loé lên sát khí, đôi mắt liếc qua nàng và Mặc Kinh Phong, cuối cùng dừng lại trên người Như Mộng. Ông ta thận trọng đánh giá Như Mộng, nghe gia chủ nói tiểu nô tỳ bên cạnh Mặc Nguyệt có thể tu luyện, thực lực lại không phải tầm thường, quả thật ông ta không thể nhìn ra tu vi của nàng.
Lục trưởng lão đôi đồng tử co rút, nhếch môi cười khinh bỉ, hướng Mặc Nguyệt nói :
-" Nữ nhân tu luyện, thật đúng là bại hoại gia phong, tuy có lễ nghĩa, nhưng nữ nhân tu luyện vẫn là không được phép, đại tiểu thư không thấy bản thân mình quá làm càn rồi sao ?"
Mặc Nguyệt không thèm để ý đến ông ta, chỉ bắt được ba chữ " Vân Trang Tông " trong lời nói của ông ta, sắc mặt ngày càng âm trầm. Nàng cất cao giọng, hỏi :
-" Vậy không biết nhị vị trưởng lão đây rốt cuộc là có chuyện gì ?"
-" Thiếu gia chọc giận tiểu thư Vân Cảnh Tuyết, chúng ta chỉ muốn giúp Vân Trang Tông mà thôi, như vậy, chúng ta không phải có thể nịnh bợ được Vân Trang Tông, địa vị của Mặc đại gia tộc sẽ vững chắc, cho dù là hoàng thượng cũng không lay đổ được !"
Tứ trưởng lão mỉm cười hiền hậu, hoàn toàn ra dáng một trưởng bối dạy dỗ tiểu bối, không chút nào giống ác nhân sắp giết người. Mặc Nguyệt nâng lên khoé môi, hai tay khoanh trước ngực, thân hình mảnh mai khẽ dựa vào xe ngựa, nàng hoàn toàn mang một bộ dáng tùy ý cuồng vọng, không đem hai tên trưởng lão đặt vào mắt :
-" Đây là ân oán riêng của huynh muội chúng ta với Vân Trang Tông, Mặc gia muốn can thiệp ?"
-" Thiếu gia, tiểu thư, hy sinh vì lợi ích của gia tộc là vinh hạnh cho hai người đó !"
Lục trưởng lão bật cười ha hả, vuốt vuốt cái cặm đầy râu trắng của mình, ông ta tự hào nói. Mặc Kinh Phong nhìn đến vẻ mặt tràn đầy tự hào của Lục trưởng lão, hắn không nhịn nổi liền cười rộ lên, làm Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão ngây ngẩn nhìn hắn, Tứ trưởng lão khó hiểu nhíu mày :
-" Có gì đáng cười ?"
-" Làm cẩu săn cho Vân Trang Tông, tự hào lắm sao ?"
Mặc Kinh Phong dừng cười, lạnh lùng hỏi, đã làm cẩu cho kẻ khác, vậy mà còn đáng tự hào đến mức cười to như vậy ?
Cẩu săn cho Vân Trang Tông ?
Cẩu săn ????
Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão khi nghe rõ lời của hắn nói, mặt già