Chị hãy dừng lại đi, châm dứt tại đây ngay khi còn có thể, được chứ?
-Dừng lại? Dừng lại cái gì chứ? Chấm dứt à? Nhưng chấm dứt việc gì mới được?
-Cái kế hoạch dơ bẩn đó, em ko muốn chị lún sâu hơn vào vũng bùn, để rồi bị mắc kẹt, tâm hồn bị nhuốm bẩn, cho dù là em hay bất cứ ai, sẽ ko thể kéo chị ra nổi, tâm hồn cũng ko thể được gột rửa khi đã quá muộn
-Tiểu thư Shiori, cô nhiều lời quá đấy, từ khi nào cô bắt đầu biết nhúng mũi vào chuyện của người khác thế, muốn gì thì nói thẳng đi, tôi ko muốn tốn thời gian vô ích, người như tôi bây giờ rất bận rộn, ko có nhiều thời gian đâu
-Em sẽ đảm bảo cho chị có cuộc sống sung túc sau này, chị ko cần phải làm gì cả, em sẽ cho chị số tiền mà chị muốn đạt được
-Đảm bảo? Cô lấy gì ra đảm bảo đây? Hay là Huyễn Nhi, cô định lấy cái thân phận hão huyễn ko đáng một xu mà lão già sắp đóng nắp quan tài đó mang lại cho cô để đảm bảo sao, tôi ko nghĩ cô lại ngây thơ đến mức đó đâu, ngu ngốc
-Chỉ cần chị sống sung sướng là được chứ gì? Chị làm mọi việc cũng chỉ vì mục đích đó thôi đúng ko? Vậy thì em sẽ cho chị tất cả. Hãy từ bỏ đi, ngay lập tức
-Điên, từ bỏ? Trong từ điển của Hà Hiểu Nghi này ko có cái từ hèn mọn, thấp kém đó, tiểu thư Shiori, tôi khuyên cô một câu chân thành với thân phận là một người chị, mặc dù tôi cũng chả thích thú gì với cái thân phận này, cô nên về nhà đi thì hơn, về nhà mà hưởng thụ trước khi lão già đó lìa đời, nếu ko, cái thân phận đó sẽ chẳng dùng được gì thì uổng lắm đấy
-Cho dù phải chết…
-Hở?
-Em cũng sẽ đem chị trở về… thoát khỏi sự truy lùng của Hàn Gia
***
Duỗi thẳng đôi chân trắng mịn đầy mệt mỏi, một cô gái với mái tóc dài lõa xõa từ từ khởi động các khớp một cách uể oải rồi nằm ì xuống giường. Vết thương khiến chưa lành trên cơ thể khiến cô đau nhói nhưng chỉ lướt qua, nhẹ.
Thứ khiến cô cảm thấy hãi bây giờ ko phải là những vết thương chi chít trên người cô có để lại seo hay ko mà chính là đôi mắt lạnh lùng và sắc bén của người đàn bà già cả mang cái danh quản gia của nhà chồng cô. Nói ra thì cô cũng phải mất hết bốn ngày để tin chuyện bản thân mình có chồng, thực sự rất ngạc nhiên và có chút nghi ngờ về điều này nhưng "nhờ" vụ tai nạn mà cô hằng đêm mường tượng lên qua lời nói của chị giúp việc, cô đã mất đi mọi kí ức về quá khứ. Cô thực sự còn ko nhớ nổi bất cứ điều gì, về bản thân, về gia đình thì người chồng xuất hiện mờ nhạt trong đầu óc của cô cũng khó mà nhớ nổi cho được. Chị giúp việc, người đầu tiên chứng kiến cảnh cô thức giấc sau một thời gian dài dưỡng thương, đã kể cho cô hầu như mọi thứ, nói đúng hơn là tất cả những gì mà chị ấy biết về cô, nhưng cô biết vẫn còn thiếu, rất nhiều.
Bản thân cô giờ đây là một cô chủ nhỏ, 17 tuổi mà đã khoác lên người cái danh phụ nữ có chồng, quả thực khó ti, là cô chủ đáng kính của hàng vạn người, là con dâu của một dòng dõi danh giá và giàu có, vợ của người tương lai sẽ sở hữu một đống tài sản kếch xù, nghe thấy mà sướng mặt. Nhưng kết quả của cái sướng mà cô nhận được lại là một vụ tai nạn kinh hoàng, vào một ngày nào đó trong quá khứ và chỉ vì nó cô đã ngủ tù tì suốt 6 tháng trời, trước khi sự tồn tại của cô bắt đầu...Như một đứa trẻ, kí ức của cô chỉ vẻn vẹn là một tờ giấy trắng...
-Cô chủ, đến giờ dùng bữa rồi ạ! Nhanh lên, cô chủ nên tỉnh giấc đi, cô chủ_Tiếng nói nhỏ nhẹ, có phần hối hả nhưng với đầu óc cô nghĩ vốn rất thông minh của mình thì ko mở mắt cô cũng nhận ra đó là ai.
-Không, em không muốn ăn_Cô mơ màng đáp, đôi mắt dại khờ vần chìm đắm trong mộng mị.
-Cô chủ, tôi xin cô đấy, cô nên thức dậy ngay bây giờ thì hơn, trước khi quá
muộn, cô chủ_Vẫn nhanh và gấp gáp, có chút gì đó sợ hãi thoáng qua.
Dù biết đó là một lời khuyên hay nói đúng hơn là một lời cảnh báo nhưng cô vẫn cố làm ngơ, phớt lờ đi rồi ngủ tiếp.
- Xin cô chủ dậy cho, đã đến bữa tối, cô chủ!
Hàn thiếu phu nhân giật mình choàng tỉnh, cái ý nghĩ 10 giây trước đây của cô đã đúng, là bà ta, người luôn trừng trừng nhìn cô với đôi mắt có phần lạnh lẽo và thoáng chút khinh thường, cái giọng tôn nghiệm nặng trịch và có phần khuôn khổ đó cũng chẳng lần vào đâu được. Cô sởn da ốc, dù cố chống lại thì cô chẳng làm được gì