-Các người đường này, bọn ta sẽ đi đường kia, bằng mọi cách hãy phong toả tất cả các lối ra vào ngay lập tức_Một tên đàn ông mặt mũi bặm trợn với bộ ria mép tỉa tót gọn gàng đưa liếc nhìn đám người súng ống đầy mình nãy giờ lẽo đẽo chạy sau mình hoài qua cặp kính râm to sụ, tay cầm súng chỉ loạn xạ 4 phương tám hướng của căn biệt thự, nghiêm giọng ra lệnh.
-Yes sir!!_Đồng thanh hô to phô trương uy thế, đám người sau khi nhận lệnh lập tức thi hành ngay, chạy tán loạn theo hình ziczac đến các khu vực được phân công, mặt mũi ai nấy căng lên hết sức nghiêm túc. Trong trường hợp bị điều khẩn cấp về biệt thự này, chỉ cần họ lơ là cảnh giác một chút, đảm bảo số phận sẽ thê thảm chẳng khác gì một tên ăn mày ngoài xó chợ. Vốn dĩ, Hàn gia ko bao giờ sử dụng người một cách tuỳ tiện, vì thế, họ được tuyển chọn vào quân đội dòng hộ danh giá này cũng ko phải do may mắn mà ra, sơ suất là mất hết, nhất là khi chủ nhân của hộ chẳng còn giữ được phong thái khẩu phật tâm xà như thuở đầu nữa.Căng tai nheo mắt soi rọi về phía đằng xa-nơi những con người đằng đằng sát khí đang truy bắt mình kia tụ họp, Hiểu Nghi nuốt nước bọn ừng ực, nghĩ đến phận mình bị mấy khẩu súng đó nả đoàng đoàng, máu me rơi *** bắn ra tứ toé mà cô ko khỏi thất kinh, da gà da vịt ko hẹn nổi lên đồng loạt.
-Thôi, coi như là chút trải nghiệm xương máu vậy_Vuốt ngực trấn an, Hiểu Nghi thầm an ủi bản thân, ra sức hít một hơi thật sâu nhằm thu gọn diện tích bề ngang của mình sao cho nhỏ nhắn, sao cho eo hẹp bằng với Tượng nữ thần vệ nữ mình đang núp đằng sau, hòng tránh gây lộ liễu khiến bọn người kia để ý.
-Đến đây!_Một tên làm mặt ngầu khác sải bước tiến đến gần chỗ Hiểu Nghi đang náu mình, ánh mắt nghi hoặc chiếu tướng lên phiên bản tượng vệ nữ rồi khoát tay gọi đám đàn em của mình đến."Chết rồi, bị phát hiện" Tạo dáng thật chuẩn theo khuôn mẫu của bức tượng, Hiểu Nghi cắn môi nín thở, lòng cầu trời cầu phật cho cái tên đang chăm chăm vào chỗ ẩn nấp của cô bị đui mù, cận thị viễn thị gì cũng được, chỉ cần ko nhìn thấy cô là cô đã cảm tạ lắm rồi.Song, cô than oán trong lòng là một chuyện, còn cái tên đứng ì ra đó có chịu đi hay ko là 1 chuyện khác.
-Đại ca gọi bọn em!_Một tên chưa đủ còn kéo đến cả đoàn, ép mồ hôi Hiểu Nghi đổ hồi như tắm.
-Lại đây!_Tên đại ca thì thầm ra vẻ thần bí, ánh mắt vẫn chung thủy về 1 hướng.
-Gì ạ?_Đám đàn em chụm đầu vào nhau, tai dỏng lên nghe ngóng, mặt đứa nào đứa nấy dù kính râm cực ngầu, đạn quấn quanh mình nhưng vẫn toát lên nét ngố tàu đặc trưng của đám con nít IQ thấp mà giả vờ thông minh.
-Tượng này đẹp nhở?_Nói 1 câu khiến đám người lẫn Hiểu Nghi xuýt té ngửa, tên đại ca chiêm ngưỡng bức tượng thêm một hồi rồi mới dẫn cả đám đi làm nhiệm vụ mà ko hay biết rằng, chỉ cần đứng thêm 1 lúc nữa sẽ có 1 cái xác tình nguyện bò ra đầu thú vì mệt.
-Cuối cùng cũng chịu đi, hết hồn, nếu đứng đây nữa chắc còn bị dọa dài dài_Thở hắt nhằm lấy lại toàn bộ oxi mình nhả ra khi nín thở, Hiểu Nghi đưa cùi tay đặt lên vật bên cạnh mình, ngao ngán độc thoại. Cũng may, giờ phòng khách Hàn gia ko có người canh me nên cô được thả lỏng 1 chút, nạp thêm năng lượng tiếp tục chơi Ú tim cho đến khi Avril xuất hiện.
"Khoan đã, mình đang đặt tay lên đâu đây?" Tự hỏi chính mình, Hiểu Nghi chậm rãi đảo 2 con ngươi sang bên trái, từ từ nhận dạng vật được mình đặt cùi tay lên là gì, và dĩ nhiên, cô ko muốn đó là 1 anh chàng vui tính nào đó trong đám tay sai của chồng cô.
Ông trời vốn ko chặn đường sống của bất cứ ai, kể cả với con người đã quen mặt diêm đế như cô. Kẻ mà cô đặt tay lên, tạ trời phật, chỉ là một bộ áo giáo kị sĩ bắng thép sáng choá kín mít từ trên xuống dưới mà thôi, nhưng lại đem đến cho Hiểu Nghi 1 cảm giác an toàn kì lạ. Cô nhìn nó, hai cái lỗ hình con mắt trên tấm thép che mặt cũng nhìn cô. Cả hai nhìn nhau, ko có từ ngữ nào có thể giễn giải được ý nghĩa của những tia nhìn như điện xẹt ấy, riêng, mắt của Hiểu nghi thì sáng rực lên, vừa gian gian vừa vui sướng. Hoạn nạn gặp được tri ân, chắc hoàn cảnh này cũng được liệt vào trường hợp đó.
***
-Ách xì!_Hắt hơi khí thế ngay khi mới đặt chân ra khỏi ô tô, Avril đưa tay xoa xoa cái mũi nhỏ nhắn tội nghiệp của mình, tiện thể nở nụ cười xã giao thân thuộc với đám gia nhân đang mê mệt nhìn mình_Đúng là Hàn Gia, ngay cả Biệt thự cũng có mùi hương đặc trưng.
-Mùi hoa hồng đỏ của Pháp đấy_Chấn Vũ đóng rầm cửa xe, khẽ ngáp dài 1 cái.
-Hèn gì nhiệt độ ở đây thấp hơn so với bên ngoài, sử dụng điều hòa để trồng hoa, quả thực xa xỉ_Ngó nghiêng nhìn bãi đất ngợp màu đỏ máu của loài hoa chỉ sống trong nhiệt độ lạnh lẽo, Avril ngán ngẩm công nhận sự chịu chơi của đại thiếu gia họ Hàn, tay vẫn khư khư giữ bọc tài liệu dù bị Chấn Vũ để ý và tra hỏi nhiều lần.Để mặc cho anh bạn mình dắt theo hết chê cái này đến đánh giá cái nọ về kiến trúc cũng như cách bài trí biệt thự của chủ nhà, Trần Bạch thiếu gia liếc mắt nhìn sơ qua đám người mặc vest đen đồng bộ chốc chốc lại chạy qua trước mặt, sải chân bước đến gần đám gia nhân tụm ba tụm bảy ngoài sân, nghi hoặc hỏi:
-Có chuyện gì sao tập hợp nhiều người vậy?
-Vâng..._Cô nàng gia nhân được hỏi mặt đỏ lựng ấp úp_...tiểu nữ nghe nói thiếu phu nhân thoát chết tỉnh dậy, ko biết chạy lung tung đi đâu khiến thiếu gia phải sai người lùng sục cả biệt thự.
-Tỉnh dậy ư?_Quay người nhìn Avril đang vênh mặt lên trời kiêu căng, Chấn Vũ lạnh lùng hỏi lại.
-Vâng..._Đám người kia như tivi bắt được sóng, nhao nháo cung cấp tin tức_...Hồ quản gia cũng rất sốc, tinh thần hoảng loạn đến nỗi cứ ngồi phục một chỗ còn Ngọc Thanh tiểu thư cũng thất thần ko kém...
-Ngọc Thanh tiểu thư cũng đến?_Sựng người khi cái tên quen thuộc được nhắc đến, Chấn Vũ giờ ko muốn tin lời của Avril cũng ko được nữa, anh vội vành sải bước vội vã vào phía trong biệt thự, nét mặt điển trai vừa lo lắng vừa vương chút phiền muộn được vẽ lên thật rõ thông qua sự phối màu hoàn hỏa của bóng tối đang tràn lan.Ngoài kia, mây đen đã trải dài che khuất cả mặt trời chói chang, báo hiệu về sự xuất hiện của 1 cơn mưa thất